Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1215: Đã lên kế hoạch ban đầu (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:25:27
Lượt xem: 223
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Làm việc xong, đầu bếp Tưởng vừa bỏ thêm thịt tươi vào thùng, vừa cười híp mắt hỏi mọi người:
“Mai muốn ăn gì nào? Có món gì muốn ăn thì cứ nói với tôi. Nếu dễ mua thì tôi bảo người ta giao rau tới luôn.”
Cái này mà cũng cho họ đề xuất hả?
Mọi người hơi ngạc nhiên, nhưng nếu nói có món gì đặc biệt muốn ăn thì…
Mấy người nghĩ một lúc, thật sự cũng không có gì cả. Dù sao tay nghề của đầu bếp Tưởng đã ngon đến mức này rồi, làm món gì chắc cũng ngon hết, thôi thì ăn gì cũng được…
Bỗng nhiên điện thoại reo.
Mọi người mở nhóm chat ra xem, thì thấy Tống Đàm nhắn thông báo rằng trưa nay để họ nghỉ ngơi một lát, đến hai giờ chiều mới bắt đầu giao việc…
Nghỉ cái gì mà nghỉ?
Trưa ăn cũng hơi nhiều, nước táo mèo uống rồi mà cảm giác đầy bụng vẫn chưa tan hết.
Cả đám dứt khoát xắn tay áo, bắt đầu quan sát kỹ căn bếp mà mỗi ngày đều được Địch Tiểu Phượng sắp xếp đâu ra đó.
“Đầu bếp Tưởng, hay là chúng tôi dọn vệ sinh bếp luôn cho sạch sẽ nha?”
“À?” Đầu bếp Tưởng ngẩn ra.
Thật ra cô Tiểu Phượng làm việc không hề qua loa đâu, mấy góc xó gì cũng dọn rất kỹ mỗi ngày rồi.
Nhưng người ta đã chủ động đề nghị…
Anh ta cũng gật đầu:
“Được, thì cứ dọn sơ sơ vậy. Có gì không biết dùng thì hỏi tôi.”
Nhưng mà, hoàn toàn chẳng cần thiết.
Mấy người này làm việc siêng năng chủ động đến bất ngờ, cái gì không biết thì tự nghiên cứu một hồi cũng hiểu ra ngay,
Người thì đứng lên ghế lau trần nhà, người thì lau kính cửa sổ, còn có người đi cạo vết keo dán để lại từ lúc sửa bếp ở mấy góc xó…
Toàn là mấy công cụ nhỏ vứt bừa trong kho trước cửa xưởng, mà không hiểu sao mấy người này dùng cứ như đồ nghề chuyên nghiệp vậy…
Đầu bếp Tưởng càng nhìn càng thấy khó hiểu. Dọn dẹp nội vụ thì giỏi đã đành, chứ đến mức cái gì cũng biết như này thì…
Ông tò mò hỏi:
“Chẳng lẽ mấy cậu từng học qua hả?”
Trần Nguyên cười cười.
“Ừm. Trước đây bọn tôi cũng tính nếu không tìm được việc phù hợp thì sẽ lập nhóm chuyên làm dịch vụ vệ sinh nhà cửa.”
Làm việc nhanh nhẹn thì họ có, siêng năng họ cũng siêng năng.
Chỉ là trong ngành này có nhiều điều luật ngầm chưa rõ ràng, mấy người họ khi trò chuyện riêng tư với nhau cũng từng có ý định đi học nâng cao nghiệp vụ.
Nhưng nói thật ra, công ty dịch vụ thì cũng là một việc làm ăn, trong tình hình hiện nay, khó khăn vẫn là rất nhiều.
Nếu làm ăn có lời thì còn nói làm gì, nhưng nếu lỗ thì… trong số họ, có người thật sự không gánh nổi.
Hơn nữa…
Trần Nguyên cười gượng trong lòng: Dù không muốn thừa nhận, nhưng có vài sự thật, thì vẫn cứ là sự thật.
Họ đã sống tập thể với nhau nhiều năm, bây giờ làm ăn buôn bán thì một là thiếu kinh nghiệm, hai là phản ứng không linh hoạt bằng người ta, thậm chí còn không còn cái gan xông pha như trước nữa.
Ngược lại, họ lại càng mong có một c.uộc sống ổn định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1215-da-len-ke-hoach-ban-dau-2.html.]
Ổn định kiểu không cần mỗi sáng mở mắt ra là lo phải kiếm được bao nhiêu tiền, lời lỗ bao nhiêu.
Thế mà giờ hay thật, mọi người còn đang nghiên cứu cái vụ mở dịch vụ vệ sinh, quay đầu lại bên này đã có luôn một công việc ổn định rồi.
Làm công cho người ta với tự mình làm ông chủ, dĩ nhiên ai có chí hướng đều muốn chọn vế sau. Nhưng đối với họ mà nói, vấn đề cấp bách nhất hiện tại chính là: ổn định.
Thế nên mới không do dự mà nhận lời tới đây xem thử.
Bây giờ nhìn lại, quả thật là chọn đúng rồi.
Đầu bếp Tưởng thì lại thấy thế cũng tốt.
“Người trẻ mà, có nhiều ý tưởng thì tốt chứ sao… không sao, các cậu cứ làm ở đây trước, vừa làm vừa nghiên cứu xem chuyện kinh doanh nên làm thế nào cho ổn thỏa, chắc chắn rồi thì hẵng nghỉ việc.”
Hiện tại tình hình kinh tế khó khăn, làm ăn gì cũng phải chuẩn bị vốn liếng trước.
Chỉ mới nói một câu mà đã có thể gọi tới từng này người, có thể thấy chỉ cần Tống Đàm còn muốn tuyển thêm, thì bên này hoàn toàn không lo thiếu người, cũng không sợ có ai nghỉ việc.
Đầu bếp Tưởng theo nhà họ Tống lâu rồi, cũng lây cái tính tùy ý này của họ, lúc nói chuyện cũng thành thật, thẳng thắn hơn hẳn.
Trần Nguyên còn đang định mở miệng, thì đã thấy trong nhóm có người cười cười chen lời trước:
“Cơm canh như này mà còn đi ra ngoài khởi nghiệp á, mỗi ngày muốn ăn một bữa như vậy cũng tốn mấy chục tệ chứ ít gì… đã thế còn chưa chắc kiếm nổi tiền ăn cơm.”
Câu này thật ra… đúng quá còn gì!
Làm ăn buôn bán mà kiếm được tiền thì đã không còn khó như vậy.
Cả đám nghe vậy lập tức phì cười rôm rả.
…
Dù nói cười là thế, nhưng tay chân thì tuyệt không chậm trễ.
Hai giờ kém năm, cả nhóm đã thu dọn bếp núc lại đâu vào đấy. Lúc này, mọi người rửa tay sạch sẽ, hong khô tay bên bếp một chút.
Đúng hai giờ, nghe thấy tiếng xe ba bánh từ ngoài vọng lại, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.
Chỉ thấy Tống Đàm đang cưỡi một chiếc ba bánh nhỏ xinh có mui che màu trắng như mây bông, toàn xe là một màu kem sữa dịu dàng, trên đó còn có các sắc độ nhạt nhạt của đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, nhìn phát mê!
Đúng chuẩn kiểu xe con gái thích nha!
Cả đám âm thầm nghĩ thầm trong bụng.
Chỉ thấy Tống Đàm bước xuống xe:
“Đầu bếp Tưởng, sao tôi cảm giác hôm nay trong xưởng có gì đó… khác khác ấy nhỉ?”
Đầu bếp Tưởng lúc này đang đi vòng quanh trong bếp, cười không ngậm được miệng.
Ngay cả Địch Tiểu Phượng bên cạnh cũng ngẩn người quan sát hồi lâu, trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân: Không được lơ là!
Chỉ cần sơ ý là cái việc nhẹ nhàng này dễ bị người ta cướp mất lắm!
Thao Dang
Nghe thấy Tống Đàm hỏi, đầu bếp Tưởng lập tức cười hì hì nói:
“Cô tới là biết ngay! Vào trong bếp mà xem khác chỗ nào!”
Xem bếp rồi lại đi ra xem xưởng, c.uối cùng cả nhóm cùng đi vòng một vòng quanh…
Tống Đàm cảm thấy…
Mình đúng là nhặt được bảo bối rồi!!!
Aaaa!
Đợi đến mùa xuân, nhất định phải gửi ít đồ tốt cho lão Chúc và Tiểu Đỗ ở trên núi mới được. Những người được giới thiệu tới này… làm việc gì cũng chủ động dễ sợ luôn á!