Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1196: Tuyệt chiêu sát thủ. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:32:55
Lượt xem: 196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày 28 tháng Chạp trôi qua trong lúc nhà họ Tống âm thầm bàn tán.

Biệt thự ba tầng phải dọn dẹp, tuy rằng mọi người mỗi ngày đều đã tự làm vệ sinh cơ bản, thím Liên Hoa cũng không ngừng thu xếp dọn dẹp, nhưng đến lúc tổng vệ sinh c.uối năm, vẫn là một khối lượng công việc không nhỏ.

Đúng lúc Ngô Linh dẫn c.ung Tâm Chí tới, vốn dĩ Ngô Lan là người không để họ hàng phải đụng tay vào việc nhà, vậy mà lần này lại sai vặt không ít.

Sai vặt xong thì ra sức khen ngợi.

Khen đến mức c.ung Tâm Chí mỏi lưng rã tay, người thì mệt rã rời, nhưng mặt mày lại rạng rỡ, còn hăm hở trèo thang lên lau cửa kính.

Phải nói thật, anh ta làm việc cũng chỉ ở mức trung bình.

Thế là lại bị người nhà họ Tống nhiệt tình ngăn lại:

“Ôi trời ơi, c.ung Tâm Chí à, sao cháu lại làm mấy việc này chứ? Nghỉ ngơi chút đi, nghỉ chút đi... Ấy, bác già rồi, đến treo cái rèm cửa thôi cũng thấy mệt rồi…”

“Để cháu làm cho! Để cháu làm!”

Nhiệt tình của c.ung Tâm Chí đúng là không giả bộ!

Trước khi về đây, anh ta đã cẩn thận tìm hiểu tình hình cơ bản nhà họ Tống, kết hợp với những gì Ngô Linh từng kể, tra hỏi đến nơi đến chốn.

Gia đình này đúng là có bản lĩnh, cô gái tên Tống Đàm kia vừa nhìn đã thấy không đơn giản, tuy xinh đẹp, nhưng rõ ràng không phải kiểu anh ta có thể khống chế.

c.ung Tâm Chí trong chuyện này cũng khá tự biết mình biết người.

Nhưng nghe nói nhà họ đã cắt đứt quan hệ với anh Cả, mà cậu nhóc Tống Kiều đầu óc lại không bình thường… Vậy thì cả cơ ngơi to thế này về sau…

Anh ta cũng không phải đang thèm thuồng gì tài sản nhà người ta, bản thân không phải loại người như vậy.

Chỉ là sự nghiệp phát triển rồi, chẳng phải cũng nên để họ hàng giúp một tay sao?

Người ta nói “cậu ruột như cha”, còn ai đáng tin hơn đám con cháu bên nhà cậu nữa chứ?

Nhìn cái kiểu họ thân thiết với nhau, chẳng coi là người ngoài, Ngô Linh làm việc cũng xoay như chong chóng đấy thôi!

Nghĩ đến đây, anh ta càng thấy phấn chấn, thậm chí còn âm thầm tiếc nuối vì hôm trước chưa thể hiện cho tốt.

Chỉ có Ngô Linh là càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, lúc làm việc bỗng thấy nặng nề trong lòng.

Nhưng cứ mỗi lần cô ta mở miệng nói ra với ai, thì lại nhận được toàn lời khen cho c.ung Tâm Chí, kể cả khi cô ta sốt ruột tới mức bắt đầu liệt kê ra từng khuyết điểm của anh ta, mọi người vẫn dùng ánh mắt bất đắc dĩ và bao dung nhìn cô:

“Linh Linh à! c.ung Tâm Chí người ta chỉ là một người đàn ông bình thường thôi mà, làm sao không có chút khuyết điểm nào được? Chẳng phải con quen anh ta cũng vì mấy điều đó sao? Chẳng lẽ ngay cả lòng bao dung cũng không có sao?”

“Dù có khuyết điểm thật, thì sau này anh ta cũng sẽ sửa mà.”

“Không sao đâu, sống với nhau ấy mà, tặc lưỡi cho qua nửa đời người là xong. Mai này con cái lớn rồi, tụi con cũng già đi, có con bên cạnh chăm sóc cho anh ta, đến lúc đó anh ta tự khắc sẽ nhận ra cả đời này ai đối tốt với mình nhất…”

“Con xem đi, cả đời này mà có người chịu đối xử với mình như vậy, thì cũng xứng đáng rồi còn gì?”

Người nói ra những lời này chính là cô Út của cô ta đấy!

Ngô Linh trừng to mắt, không thể tin nổi mà nhìn bà ấy chằm chằm.

Thế nhưng cô Út vẫn cười tít mắt, còn khuyên nhủ:

“Con xem, con cũng không thể cứ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của người ta. Con phải tìm những điểm sáng của cậu ta nữa chứ! Cái cậu c.ung Tâm Chí ấy… ấy…”

Ngô Lan nghẹn lời.

Ngô Linh coi như bắt được điểm rồi, nghĩ bụng: cô Út, chính cô còn ấp úng mãi cũng không nói nổi ưu điểm của anh ta, sao lại bắt con tìm cho ra được chứ?

Lại liếc sang cái người đang cười toe toét chẳng giống bạn trai mình chút nào kia, nét mặt cô ta càng lúc càng ủ rũ.

Mà cứ ủ rũ thế, Tết đến rồi lúc nào chẳng hay.

Chiều ba mươi Tết, Tống Đàm lái xe đi đón ông bà ngoại cùng cậu mợ Hai.

Vừa ngồi lên xe, mợ Hai đã không nhịn được hỏi ngay:

“Đàm Đàm à, thế nào rồi? Con làm công tác tư tưởng cho Linh Linh xong chưa?”

Tống Đàm cười:

“Yên tâm đi mợ, không ngoài dự đoán thì qua Tết là hai người kia chia tay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1196-tuyet-chieu-sat-thu-1.html.]

Thời buổi này chỉ có hôn nhân không thể hòa giải, chứ chẳng có người nào không thể chia tay được.

Mợ Hai còn đang mơ màng:

“Là khen mà khiến người ta chia tay hả? Sao mà lại khen ra được chia tay thế? Mợ mà không biết khen thì phải làm sao?”

Tống Đàm chỉ an ủi:

“Không sao đâu mợ, mơ thấy cái gì đúng thì cứ nói, nhớ là đừng chê gì là được, còn lại cứ để bọn con lo.”

“Nhưng thật sự là người này không được đâu. Dăm bữa nay đã lôi hết gia cảnh ra mà kể rồi. Cũng may mợ cảnh giác đấy, chứ cha mẹ c.ung Tâm Chí cũng nhiều tính toán lắm. Linh Linh mà đến thăm nhà họ thì dễ gì còn tỉnh táo, nhỡ đâu ngơ ngác mà cho là duyên phận.”

Mợ Hai thở dài:

“Con cái đúng là nợ đời!”

“Mợ nuôi cả hai đứa học đại học, trong làng mình hiếm lắm đấy. Sao lớn tướng rồi mà đầu óc chả sáng sủa gì cả? Mợ hồi trẻ có thế đâu.”

Tống Đàm cũng phải suy nghĩ một chút: nhà cậu đúng là hiếm, một phát sinh ra hai đứa đầu óc toàn là tình yêu với mộng mơ, thật sự khó mà có được.

“Không sao ạ.” Cô khó khăn an ủi: “Dù sao thì hai anh em họ bản tính cũng chất phác.”

Đến mức độ này mà không gọi là chất phác thì còn biết dùng từ gì nữa?

Mợ Hai tất nhiên hiểu hết.

Lại là bà ngoại không nhịn được, bèn lườm một cái.

“Cô cũng đừng chỉ trách con cái, một đứa có vấn đề, hai đứa có vấn đề, ngoài chuyện xác suất ra thì chắc chắn là do dạy dỗ không đúng rồi!”

“Trẻ con nông thôn mình, tầm nhìn không bằng người ta ở thành phố, nhưng ít nhất cũng phải có hành động thực tế chứ?”

“Ở trường học, ở ngoài xã hội, nhìn thấy ai được yêu thích, thì người đó nhất định có điểm tốt, không nói nhiều, cứ theo đuổi trước đã!”

“Cứ để dân chúng lọc giúp đi, còn chuẩn hơn là tự mình chọn bừa đấy! Nếu sau này thật sự không ra gì, thì chia tay lúc đó vẫn còn kịp.”

“Đằng này con gái, con trai nhà cô rõ ràng đều ưa nhìn, mà đầu óc cứ u mê. Yêu đương toàn nhắm vào những người bị người khác bỏ lại…”

“Chậc!”

Bà ngoại kết một câu: “Dân chúng không thích nghe mấy chuyện thế đâu.”

Nghe mà xem, nghe mà xem! Nói mới chí lý làm sao, từ ngữ lại chuẩn xác đến thế!

“Ha ha ha ha ha…”

Tống Đàm cười phá lên:

“Bà ngoại ơi, con vẫn luôn muốn hỏi, bà thông minh tháo vát thế, sao cậu Hai thì hiền lành không nói, mà ngay cả mợ Hai cũng hiền thế?”

Bà ngoại hừ một tiếng:

Thao Dang

“Bà không kể với con rồi sao? Lúc đầu là ham cái mặt đấy, ai ngờ ông ấy lại ngốc thế này, di truyền rồi.”

Ba chữ c.uối cùng, nói ra đầy tiếc nuối.

Tống Đàm kêu lên:

“Ôi c.h.ế.t, thế là xong rồi. Mặt anh Lục Xuyên cũng đẹp, chẳng phải là cũng ngốc luôn à?”

Bà ngoại lại không đồng ý.

“Con phải có lòng bao dung chứ. Lục Xuyên người ta mặt đã đẹp thế rồi, nếu mà còn thông minh nữa thì ai chơi lại? Phải ngốc ngốc một tí mới biết nghe lời.”

Ừ được rồi! Tống Đàm coi như hiểu ra, bà ngoại là thật sự nhìn mặt để chọn người.

Chỉ là từ nãy đến giờ chưa thấy cậu Hai nói câu nào, giờ ngồi trên xe lại tỏ ra hơi ngại:

“Nếu không phải vì chuyện của Linh Linh, thì Tết này mình cũng không cần đến nhà Đàm Đàm làm phiền. Nếu thật sự không được, hay là để Linh Linh về với nhà mình luôn, tối ăn bữa cơm tất niên là đoàn tụ rồi…”

Ông vừa nói dứt, đã nghe bà ngoại “hừ” một tiếng:

“Anh đúng là ngốc.”

“Nếu anh thực sự có được sự thoáng đạt này, thì cứ để Linh Linh dẫn bạn trai về nhà bất cứ lúc nào, cứ giới thiệu bình thường, cứ nói những gì cần nói. Chẳng lẽ người yêu sau này của con bé lại đi tìm ở trong làng sao? Sợ gì lời đàm tiếu của người khác chứ?”

Loading...