Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 933: Khoe khoe một chút.

Cập nhật lúc: 2025-05-06 17:08:30
Lượt xem: 182

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôi trời ơi!

Lục Tĩnh nghĩ lại mà thấy: thật là may vì năm nay bắt đầu tham gia nhảy quảng trường! Hôm đó mặc áo khoác dài và váy, còn mang giày cao gót thấp, bước đi vừa dứt khoát vừa khí thế, lúc vung váy lên nhìn cũng xinh lắm luôn!

Lục Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi ạ, đừng để bản thân thiệt thòi.”

“Mẹ đâu có ngu!” Lục Tĩnh lườm anh một cái: “Loại chuyện đó hồi còn trẻ mẹ nếm đủ rồi. Cũng may giờ mấy người trẻ các con đầu óc thoáng, trên mạng giờ có câu gì ấy nhỉ? Chỉ cần chịu khổ, thì sau này sẽ có vô vàn khổ để chịu.”

“Mẹ chẳng mong cầu gì ở ông ta, tất nhiên cũng sẽ không khiến bản thân phải chịu uất ức.”

Nói xong lại ngẩng mặt cười rạng rỡ: “Mẹ bây giờ ở thủ đô cũng xem như có nhà có xe có hộ khẩu rồi, chỉ cần mẹ muốn, trai trẻ cũng có thể tìm được! Ai thèm cái đám ‘rau già’ nhà ông ta.”

Cái này thì… Lục Xuyên nghĩ một hồi, c.uối cùng chẳng nghĩ ra được từ nào để hình dung, đành cầm cốc gật đầu: “Mẹ vui là được.”

Xử lý xong chuyện phiền lòng, Lục Tĩnh lại hỏi: “Thế mình đi ăn món sát trư thái, có nên mang gì theo không? Năm nay ăn uống nhà người ta không biết bao nhiêu lần rồi.”

Nói gì thì nói, như cái tuýp kem dưỡng tay này… trời ơi sao mà dùng thích quá vậy nè!

Lục Xuyên cười khổ: “Nhà mình có cái gì đáng mang đâu?”

Cũng đúng thật, nhà người ta thứ gì mà chẳng có? Hai mẹ con lục tung cả căn phòng cũng không tìm được món gì đặc biệt để tặng.

Lại nhìn tuýp kem dưỡng tay này, mấy loại mỹ phẩm bán ngoài trung tâm thương mại đúng là ngại không dám mang đi.

c.uối cùng, hai mẹ con nhìn nhau, Lục Tĩnh đề nghị: “Hay là… mẹ đi mua cái vòng tay vàng hẳn hoi?”

Lục Xuyên sững người, cái này thì anh chưa từng nghĩ tới.

“Được ạ.” Anh sảng khoái gật đầu: “Trong nhà kiểu gì cũng có người dùng được.” Không đeo thì bán cũng được, còn hơn mấy món loè loẹt vô dụng khác.

Cả hai đều thở phào, Lục Tĩnh nhét tuýp kem và bột sắn vào túi: “Đi! Giờ đi mua vòng tay vàng luôn.”

“Mẹ đi một mình đi.” Lục Xuyên không thích đi trung tâm thương mại: “Đông người lắm ạ!”

“Ối giời lạnh thế này thì ai ra đường… Đi đi đi! Con cũng chọn một cái đi, mẹ làm sao biết bọn trẻ bây giờ thích cái gì?”

Nghe vậy, Lục Xuyên thầm nghĩ: ban nãy mẹ còn chê con không có người yêu, mấy món đồ trang sức này chẳng phải là để người có đôi có cặp mới dùng sao?

Nhưng mà nói là nói vậy, c.uối cùng anh vẫn theo mẹ đến trung tâm thương mại, rõ ràng là đi mua vòng tặng người khác, vậy mà Lục Tĩnh lại hào hứng như sắp mua cho mình.

Lúc này bà không nhịn được thì thầm với con trai: “Hôm nọ, mẹ thấy trên mạng một cái vòng tay vàng trổ rỗng kiểu xước, đẹp cực kỳ. Lát nữa nếu thấy cái đó, con có thể mua cho mẹ không?”

Thao Dang

Lục Xuyên dở khóc dở cười: “Mẹ thích thì cứ mua thôi ạ, con có buộc thêm thẻ phụ cho mẹ rồi còn gì.”

“Thế thì khác chứ!” Lục Tĩnh có triết lý tiêu tiền riêng: “Mẹ tự mua thì gọi là tiêu tiền của mẹ, dù tiền có từ thẻ ai thì cũng thấy xót.”

“Còn con mua tặng thì khác, là con trai tặng mẹ, đeo ra ngoài nhìn đẹp biết bao!”

Lục Xuyên hiểu rồi: “Vậy là… hôm nay mẹ vốn đã định đi mua vòng tay vàng đúng không ạ?”

Lục Tĩnh lập tức quay đầu: “Ối ối ối, cái quầy kia, quầy kia kìa!”

Bà kéo Lục Xuyên bước nhanh vài bước, rồi ngồi phắt xuống ghế trước quầy trưng bày: “Chào em, cho tôi thử cái mẫu vòng tay này nhé!”

Nhân viên bán hàng tươi cười bước tới, trước tiên liếc nhìn Lục Xuyên đứng bên, tuy đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng vẫn dễ nhận ra dáng vẻ tuấn tú, vóc dáng cao ráo thẳng tắp, đứng đó thôi cũng đủ hút mắt người ta.

Nhưng mà… đẹp trai không ăn được.

Dù sao thì người đang xem vòng tay là vị nữ khách này cơ mà!

Thế là nhân viên bán hàng tươi cười niềm nở nói với Lục Tĩnh: “Chào chị, là mẫu này phải không ạ? Tôi giúp chị đo size tay nhé?”

Lục Tĩnh chìa tay ra: “Size 56.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-933-khoe-khoe-mot-chut.html.]

Đúng lúc đó, Lục Xuyên nghiêng đầu sang nhìn, thì thấy ở đầu kia của quầy hàng có hai người phụ nữ đang bước lại gần, ánh mắt hướng về phía bên này, có vẻ như đang nhìn Lục Tĩnh.

Lục Tĩnh vừa bôi kem dưỡng tay xong, đeo vòng vào thì vô thức quay sang nhìn, ngẩn người.

Lục Xuyên hỏi: “Quen ạ?”

“Quen.” Bà thu lại ánh mắt, lại chuyên tâm ngắm nghía chiếc vòng trên tay: “Là người nhà của chú Trương đó, mới gặp mấy hôm trước, một cô con dâu, một cô con gái.”

Lục Xuyên hiểu rồi, lúc này cũng không quan tâm nữa, mà quay sang hỏi: “Thế nào? Mẹ thích không?”

Lục Tĩnh cười tít mắt, lật qua lật lại ngắm nghía chiếc vòng trên tay: “Mẹ cười tới mức này rồi, con thấy mẹ có thích không?”

Quay sang hỏi nhân viên: “Phí gia công được giảm mấy phần vậy?” Sau đó bắt đầu thương lượng để xin giảm còn 50% phí gia công.

Nhưng bà chẳng buồn để tâm đến ai khác, còn hai người kia thì đứng xì xào gì đó rồi cũng từ từ tiến lại gần:

“Dì Lục ạ…”

Người phụ nữ trẻ hơn lên tiếng, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, còn có chút dè chừng.

Ngay cả khi nói chuyện cũng rất thận trọng: “Dì đi mua sắm ạ?”

Lục Xuyên suýt nữa thì bật cười.

Anh từng nghe một mẹo xã giao phổ thông khi không biết mở lời thế nào: cứ lặp lại hành vi hiện tại của đối phương, ví dụ như “Ồ, đang ăn cơm à?” hay “À, đi chợ à?”

Nhưng nhìn tình hình này thì rõ là Lục Tĩnh hôm đó chẳng chịu thiệt chút nào. Anh yên tâm hẳn.

Mà người tươi cười thì không thể đánh, Lục Tĩnh cũng khẽ “ừm” một tiếng: “Mẫu vòng mới ra này nhìn cũng được lắm, đúng lúc con trai rảnh nên tôi bảo nó đi cùng mua cho một cái.”

“Ồ!” Hai người kia rõ ràng vô cùng ngạc nhiên, lại quay sang nhìn Lục Xuyên đang thản nhiên gật đầu chào họ: “Đây là con trai dì ạ?”

Gương mặt tuấn tú như vậy, dù chưa tháo khẩu trang cũng biết chắc là người đẹp trai. Nhìn thêm dáng người cao ráo thẳng tắp…

Hai chị em dâu liếc nhìn nhau, bỗng chốc chột dạ hẳn.

Nói cho cùng, xét về mặt di truyền, Lục Tĩnh là người có ngoại hình khá đẹp, con trai bà dù chỉ lộ nửa mặt, nhưng khí chất và nét mặt đã đủ khiến người khác phải chú ý.

Vậy thì cha anh ta phải đẹp trai cỡ nào chứ?

Vậy mà… vậy mà hai người đó lại ly hôn à? Vị này kén chọn đến mức nào vậy?!

Người chị dâu cười gượng gạo, giả vờ ngắm đồ trang sức, rồi đi qua quầy bên cạnh hai bước, sau đó mới thấp giọng nói:

“Chị đã bảo hôm đó bọn mình tỏ thái độ quá rõ rồi, con trai người ta đẹp trai như thế, cha tụi mình chẳng phải đang trèo cao sao?”

“Chị nói gì vậy?” Cô con gái không đồng tình: “Cha em điều kiện cũng đâu tệ.”

“Nhưng gương mặt thì khác biệt rõ rệt lắm, hơn nữa, chị nhìn cái cách người ta xem vòng tay, bình thản mà tự tin, rõ ràng là vừa đẹp trai vừa không thiếu tiền.”

“Theo cha em, người ta được lợi gì?”

Ờ nhỉ!

Chiếc vòng tay vàng kia bản rộng, hoa văn tinh xảo, nhìn thế nào cũng phải cỡ ba bốn vạn tệ. Mà nghe lời Lục Tĩnh nói thì: thích là có thể mua bất cứ lúc nào…

Hai người họ tức khắc chột dạ.

Vừa định tiến lại gần thêm chút nữa, thì đã thấy nhân viên cửa hàng thuần thục mở hóa đơn, vừa viết vừa nói: “Chị cứ yên tâm về dịch vụ sau bán hàng bên em, nếu không thích có thể đến đổi mẫu bất cứ lúc nào.”

“Thôi khỏi đổi.” Lục Tĩnh lắc đầu: “Cái quầy trong trung tâm thương mại gần nhà tôi nhỏ lắm, mẫu mã không đầy đủ. Còn cố tình chạy đến chỗ con trai chỉ để đổi cái vòng thì phiền phức quá!”

Lục Xuyên cũng gật đầu: “Không thích thì cứ để đấy, rồi mua cái mới là được.”

Hai người kia lặng lẽ đứng nghe: …

Loading...