Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1221: Livestream rồi! (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:01:28
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tết năm nay là cái Tết thư thái nhất, nhẹ nhõm nhất trong nửa đời làm ngành ẩm thực của ông chủ Thường.
Nếu nhất định phải nói ai là người không vui, vậy thì chính là đám khách hàng.
Ai hiểu được đây? Làm nghề ẩm thực mà Tết nhất lại không mở cửa, còn định kiếm tiền nữa không?
Khó khăn lắm mùng mười lăm mới mở cửa đón khách, vừa vào đã dán ngay cái thông báo to đùng, bảo mọi người rằng rau củ thượng hạng không còn c.ung ứng nữa, giờ chỉ có đồ ăn thông thường.
Khách hàng: ???
Là định đóng cửa thật à?
Giờ đây Trường Lạc Cư đông nghẹt người, muốn làm thẻ hội viên ở đây mà phải xếp hàng đến tận nước Pháp!
Đây chẳng phải, mới mở cửa được mấy ngày thôi, bên ngoài đã có một bãi xe rộng đậu chật ních, từng đoàn người ào ào kéo vào, ai nấy đều hỏi lễ tân.
“Cô nói với ông chủ các cô đi, làm ăn mà như vậy à, tôi đã lên hạng thẻ bạch kim rồi mà vẫn không gọi món thượng hạng được là sao?”
“Xin lỗi anh, chúng tôi đã thông báo trước rồi ạ, rau củ thượng hạng bên này đúng là hiếm, thật sự không c.ung ứng nổi.”
“Không có rau thì thôi, thế còn trà đạo mỗi ngày giới hạn là sao? Tôi chỉ muốn uống ly trà nói chuyện, thậm chí sẵn sàng tự pha một ấm ở sảnh tầng dưới mà các người cũng không chịu à?”
“Đúng rồi đấy! Tại sao loại trà đó lại không bán?”
“Xin lỗi quý khách, trà của chúng tôi cũng là hàng theo mùa. Hàng tồn kho năm ngoái đã hết rồi, giờ phải đợi trà xuân lên hàng…”
“Mọi người uống rồi cũng biết mà, chất lượng đó thật sự không phải chuyện tiền nong nữa rồi…”
Lễ tân thành khẩn giải thích, bên kia tuy không ầm ĩ gây chuyện, nhưng vẫn càu nhàu đầy tiếc nuối:
“Tôi biết không phải chuyện tiền nong gì, nhưng giờ tôi muốn bỏ tiền ra mà, thật ra tôi cũng không ngại dùng trà cũ đâu… Loại chất lượng như thế này các người còn hàng không?”
“Xin lỗi anh, đến cả ông chủ chúng tôi giờ cũng không còn uống được loại trà đó nữa.”
“À, cho tôi chen ngang hỏi cái này, ông chủ các cô có định lấn sân sang mảng mỹ phẩm không đấy? Bộ quà Tết có cái kem dưỡng da tay ấy, cho tôi thêm mười tuýp đi.”
“Xin lỗi chị, bộ quà này cũng là hàng giới hạn của chúng tôi. Kem dưỡng trong đó là phiên bản giới hạn theo tiết khí, giờ thì không còn hàng nữa rồi.”
“Là sao cơ? Cái kem dưỡng tay trong bộ quà Tết ấy xài tốt lắm hả? Tôi thấy không có thương hiệu gì nên… nên…”
“Quăng rồi hả?! Trời ơi trời! Chị mà không dùng thì nói với tôi một tiếng! Chị không biết nó xịn cỡ nào đâu, chị nhìn tay tôi nè.”
“Á! Chị đi làm thẩm mỹ tay rồi à?”
“Xì! Thẩm mỹ gì mà thẩm mỹ! Dùng cái kem đó mỗi tối thoa một tí rồi đeo găng tay ngủ… tôi hận không thể mua thêm 100 hũ để bôi toàn thân ấy!”
“Trời ơi! Tốt dữ vậy sao? Dịp Tết có bao nhiêu hãng tặng tôi quà, cái đó không biết đã vứt đâu rồi… chắc đưa cho cô giúp việc nhà tôi rồi.”
“Chị! Chị! Chị định làm tôi tức c.h.ế.t phải không?!”
“Cho tôi hỏi thăm chút, ông chủ các cô có phải sắp mở kinh doanh mỹ phẩm không đấy? Khi nào khai trương tôi tới ủng hộ liền!”
“Xin lỗi chị…”
Rào rào rào, tám chuyện loạn xạ. Toàn là mấy người lái xe sang, mà giờ chen chúc như mua đồ ăn nhanh, đứng xếp hàng tranh nói trước sau.
Ông chủ Thường vừa từ trên lầu bước xuống, vừa thấy cảnh này liền soạt một tiếng quay ngược lại chui về văn phòng.
Sau đó, anh ta đau đớn thở dài: đúng vậy! Sao lại để tiền trước mặt mà không kiếm chứ?
Rõ ràng là việc kinh doanh đang cực kỳ thuận lợi, anh ta chi tiền thì sảng khoái, toàn là trả trước mới nhận hàng... Mùa đông trồng ít rau thì khó đến vậy sao? Trồng hai mẫu rau chân vịt cũng được mà!
Thao Dang
Còn cái kem dưỡng tay kia nữa… tức c.h.ế.t mất thôi! Nhà này rốt c.uộc đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng chỉ cần dựa vào sản phẩm chủ lực này là đủ sức đưa thương hiệu niêm yết lên sàn…
Hỏi thì chỉ trả lời là: lười làm, không có sản lượng, không muốn làm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1221-livestream-roi-1.html.]
Ông chủ Thường tự nhận mình là thương nhân nho nhã, không phải kiểu người tham tiền như mạng. Thế nhưng giờ nhìn phong cách làm việc của nhà họ Tống, lại hận không thể họ cũng là kiểu người tham tiền như mạng đi cho rồi.
Anh ta vừa thấy may mắn, vừa tự hào, lại vừa có chút hụt hẫng.
Lúc này đứng trước cửa sổ nhìn sang tòa nhà đối diện, thấy kính bên kia đã phủ một lớp bụi dày, đột nhiên lại cảm thấy vui vẻ.
Ha, tuy bên mình không đủ nguồn c.ung, nhưng ít ra còn hơn bên kia chẳng có nổi khách hàng?
Cái nhà hàng Du Nhiên Cư từng một thời càng ngày càng nổi, giờ thì sau mấy lần thay đầu bếp, danh tiếng cũng tụt theo từng điểm số.
Bây giờ nhìn lại, chỉ còn có lèo tèo hơn 2 điểm.
Chậc chậc…
Ông chủ Thường đắc ý lắc đầu: nhà hàng dưới ba điểm ấy à… là hết cơ hội quay lại rồi!
Nhưng mà không sao cả, ông chủ Thường này vốn là người sống thiện tâm, chờ bên kia thật sự cầm cự không nổi nữa, anh ta sẽ ra tay đưa ra một cái giá hợp lý.
Lúc đó một bên chuyên làm trà quán, bên này chuyên c.ung ứng rau củ thượng hạng.
Tiền thì tất nhiên là kiếm mãi không hết, nhưng nếu có thể biến cửa hàng của mình thành một địa điểm nổi tiếng, thì cảm giác thành tựu đúng là đong đầy luôn rồi!
Còn về mỹ phẩm kia…
Gặp phải nhà c.ung ứng không hề có chí lớn muốn phát triển mạnh mẽ như thế này, anh ta còn có thể làm sao được? Chỉ có thể tiếp tục âm thầm giấu kín mà thôi.
Hehehe, nghe nói năm nay trồng thêm hơn trăm mẫu trà sơn, sự nghiệp trà đạo của anh ta đúng là triển vọng rạng rỡ!
Ngược lại nhà họ Tống bên kia, đúng là đang thật sự rầm rộ bắt tay vào làm.
Hơn trăm mẫu trà sơn vừa mới nhận thầu xong là mùa đông đã cho máy xúc lên thi công rồi, giờ thì chỗ nào cần sửa thì sửa, cần cắt thì cắt, cần trồng bổ sung thì trồng, cần chuẩn bị phân bón thì chuẩn bị…
Đừng thấy trời vẫn còn lạnh, chứ cả ngọn núi đã tràn đầy sức sống rồi.
Ông lão Lý giữ cổng sống trong căn nhà mới của mình, có lẽ trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện kia nên ngày nào cũng tận tụy leo lên núi làm việc.
Nhìn thấy căn nhà cũ của mình đã bị san bằng và làm móng xong rồi, ông cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, chứ không làm được gì hơn.
Còn mấy cây ăn quả đã định trồng, giờ cũng đang lần lượt được chuyển lên núi. Nhân dịp trong làng người đông, cứ từng đợt từng đợt sắp xếp trồng dần.
Những bãi đất trống khác cũng không để phí, phân ủ đã hoai được rải ra, đất được cày lại, rau chân vịt cứ thế được rải hạt một cách tùy tiện.
c.uối tháng hai trời vẫn còn rất lạnh, nhưng vừa khéo rau chân vịt lại không sợ lạnh.
Loại rau chân vịt thân sát đất lá dày màu xanh đậm này, đừng thấy lá nhìn già, dày, bóng mượt, nhưng vừa nếm thử là biết ngay, ngọt dịu mềm mại, ở chợ còn hiếm gặp nữa là.
Giờ đây khắp núi đồi đều là rau chân vịt mọc xanh rì rào rạt, mỗi lần lên núi chỉ cần tiện tay nhổ vài sọt, dù là xào đơn giản hay nhúng lẩu đều cực kỳ ngon ngọt.
Người duy nhất bị ảnh hưởng chắc là sự nghiệp của Kiều Kiều.
Tết đến chẳng có gì để dạy, cũng chẳng có gì để quay… cậu nhóc thật sự đã lười biếng một thời gian rồi.
Giờ nhìn thấy rau chân vịt đã lớn, rốt c.uộc không nhịn được mà cầm điện thoại lên:
“Em sẽ dẫn các bạn nhỏ đi xem rau chân vịt nha.”
Tống Đàm chợt nhớ đến những đám rau chân vịt sát đất mọc khắp núi, bởi vì mùa đông mọi người đều muốn nghỉ ngơi nên năm nay trong nhà chỉ trồng mỗi loại này quy mô lớn.
Chỉ một loại như vậy thì không cần c.ung ứng cho ông chủ Thường, mà bên lão Triệu thì trả giá cũng chẳng được bao nhiêu…
Vì thế cô dứt khoát nói: “Hay là dịp năm mới phát chút phúc lợi đi, hôm nay mở bán rau chân vịt.”
Trương Yến Bình cũng liên tục gật đầu: “Anh đang định hỏi em đấy, lâu vậy không livestream, fan mới sắp quên mất rồi, vừa hay cho họ một cú chấn động, trong nghề livestream người ta gọi cái này là gì ấy nhỉ? Cưng fan giữ fan phải không?”
“Em nghĩ xem nào… rau chân vịt cổ truyền đặc biệt, giá ưu đãi 20 tệ một cân bao ship nhé.”