Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 447: Thu nhập hàng năm là 100.000 tệ.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:24
Lượt xem: 264

"Có chứ! Chị bí thư!"

Kiều Kiều vui vẻ chạy vào bếp, chẳng mấy chốc đã bưng ra một cái bát sứ trắng cùng một cái thìa.

Bên trong, mấy quả kỷ tử đỏ tươi nổi bật trên nền tuyết nhĩ trắng muốt, giữa ngày hè nóng nực, vị thanh mát lan từ cổ họng xuống tận dạ dày, sảng khoái không gì sánh bằng.

Quách Đông theo phản xạ nuốt nước bọt.

Còn bí thư Tiểu Chúc lúc này mới sực nhớ ra điều gì đó, hào phóng lên tiếng: "Kiều Kiều, bác sĩ của chúng ta cũng trả tiền rồi đấy, múc cho cô ấy một bát đi."

Kiều Kiều thoáng lưỡng lự, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Được thôi. Nhưng em dùng bát giấy một lần đấy nhé."

Nói gì thì nói, khi nhận bát tuyết nhĩ từ tay Kiều Kiều, nhìn biểu cảm tiếc rẻ của cậu bé, trong lòng Quách Đông bỗng dâng lên một cảm giác thắng lợi khó tả, hừ, dù món này có đắt đến đâu thì với 200 tệ cô đã bỏ ra, cô cũng phải ăn cho bõ!

Đúng lúc này, bí thư Tiểu Chúc hỏi: "Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, cô có muốn đi xem qua chỗ trạm y tế không?"

"Nói thật nhé, sân gạch đỏ có hàng rào hẳn hoi, bồn hoa bên cạnh thì đang nở rộ rực rỡ!"

"Nếu cô ở đấy, chẳng khác nào vớ bẫm!"

Quách Đông: ...

Cô nhìn bát tuyết nhĩ trong tay, chỉ đành lặng lẽ nhận lấy chiếc mũ rơm Kiều Kiều đưa cho, rồi học theo dáng vẻ thoải mái của bí thư Tiểu Chúc, bước ra con đường bỏng rát dưới cái nắng gay gắt.

---

Dưới ánh mặt trời chói chang, bí thư Tiểu Chúc tràn đầy nhiệt huyết, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt về tương lai tươi sáng của một bác sĩ thôn.

Nhưng Quách Đông lại là người có học, có chứng chỉ, từng thực tập tại bệnh viện, thậm chí còn tự mở phòng khám riêng.

Những lời hoa mỹ cô chẳng buồn nghe, chỉ quan tâm đúng một vấn đề mấu chốt:

"Trước đây, bác sĩ Lý mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?"

Bí thư Tiểu Chúc trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cũng không ít, năm ngoái kiếm chưa đến 100.000 tệ."

Quách Đông nhíu mày: "Bao nhiêu cơ?"

"Chưa đến 50.000 tệ."

"Cụ thể?"

"33.000 tệ."

Quách Đông bật cười vì tức: "33.000 tệ? Thảo nào người ta bỏ đi! Với mức lương này thì làm được gì?"

"Này, đừng có coi thường nhé!"

Bí thư Tiểu Chúc chẳng hề nao núng, ngược lại còn nghiêm túc nói: "Cô biết không, mấy năm trước thậm chí còn không có đồng nào đấy!"

"Bây giờ nhà nước đã xây trạm y tế, lại còn trợ cấp nữa. Như thôn ta dân số dưới 1.000 người, bác sĩ mỗi tháng được trợ cấp 400 tệ đó!"

"Thế nên..."

Quách Đông nhẩm tính: "Bác sĩ Lý nhận trợ cấp 400 tệ/tháng, tổng thu nhập cả năm chỉ có 33.000 tệ?"

Bí thư Tiểu Chúc mặt dày còn hơn cả Tống Đàm, mặt không đổi sắc tiếp lời:

"Ấy, cô còn trẻ, đừng chỉ nhìn vào tiền bạc! Theo đà phát triển của chính sách, chỉ cần cô bám trụ lâu dài, sớm muộn gì cũng có biên chế!"

"Mà quan trọng nhất, cô là bác sĩ Đông y đúng không? Trùng hợp ghê, chính sách của chúng ta có một điểm rất đặc biệt, tiền khám bệnh và thuốc Đông y, bác sĩ được giữ toàn bộ!"

"Dĩ nhiên, thuốc thì cô phải tự chuẩn bị. Nhưng cô xem, như vậy khác gì tự mở phòng khám đâu?"

"Hơn nữa, cô còn có sẵn một nhóm khách quen, sau này nếu họ có nhu cầu, lái xe đến đây cũng chẳng có gì bất tiện!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-447-thu-nhap-hang-nam-la-100-000-te.html.]

Phải biết rằng, người thời nay cực kỳ tin tưởng Đông y, thậm chí có khi còn lặn lội sang tận thành phố khác chỉ để đặt lịch khám!

Giống như mẹ của bí thư Tiểu Chúc vậy, trước đây bà còn lén lút đi về vùng quê để tìm thầy bấm huyệt nữa kìa.

Khụ, không nói chuyện này nữa.

Tóm lại, tâm lý con người chính là như vậy, mà nhiều phong tục truyền thừa của quốc gia cũng thế thôi.

Quách Đông không lên tiếng nữa.

Bởi vì cô chợt nhận ra, mặc dù bí thư Tiểu Chúc nói có vẻ lươn lẹo, nhưng nghĩ kỹ thì sống ở đây cũng có lợi thật.

Chưa nói gì khác, chỉ tính cái đường núi gập ghềnh khó đi này thôi, mẹ cô dù có gọi cả họ hàng đến kéo cô về, thì một hồi trầy trật như thế cũng chẳng ai muốn.

Tất nhiên, con đường núi gập ghềnh này cũng sẽ khiến nhiều bệnh nhân chùn bước, được cái này thì mất cái kia thôi.

Hai người lập tức im lặng.

Nhưng miệng bí thư Tiểu Chúc thì không rảnh, lúc này đang ôm bát, húp một thìa canh tuyết nhĩ ngọt lịm.

Quách Đông: ...

Cô cũng múc một thìa uống theo, haiz, sao lại không chịu bao cơm nhỉ?

Thao Dang

Vừa rẽ qua một quả đồi nhỏ, liền thấy ven đường quả nhiên có một sân nhỏ xây bằng gạch đỏ, đúng như lời bí thư Tiểu Chúc nói. Cạnh tường còn có một đống củi được xếp ngay ngắn.

Một mảng lớn kim anh tử bò dọc theo hàng rào, đúng mùa hoa nở, hương thơm của những bông hoa hai màu vàng trắng tỏa ngào ngạt.

Dưới chân tường bên cạnh còn có mấy cụm hoa mười giờ, tầng tầng lớp lớp chen chúc mọc lên, nhìn cũng khá tươi tốt.

Đúng lúc này, một con c.h.ó nhỏ từ trong nhà lao ra, vừa nhìn thấy, Quách Đông đã giật mình sững sờ.

"Đây là con c.h.ó gì vậy?"

"Hả?"

Bí thư Tiểu Chúc ngớ ra, quay đầu nhìn, sau đó dõng dạc trả lời: "Là c.h.ó Poodle , cô chưa thấy bao giờ à?"

Quách Đông: ...

Cô đã từng thấy Poodle , có con trắng, con xám, con nâu đỏ, lông thì có con xoăn tít, có con dài lượm thượm, cũng có con được đưa đến tiệm thú cưng chăm chút, vuốt thẳng sấy bông, trông chẳng khác nào cục bông di động…

Nhưng con trước mặt này, tạm không bàn đến bộ lông quăn đến mức bù xù, chỉ riêng chỏm lông dài rẽ ngôi giữa, che kín cả mắt, đã đủ để nó chẳng giống chút nào với mấy bé Poodle diện vest nhỏ mà cô từng thấy!

Bí thư Tiểu Chúc thì đã quá quen mắt, thản nhiên nói: "Không biết từ đâu lạc đến, là c.h.ó lai rồi. Nhà bác sĩ Lý tiện tay nuôi luôn, nên trông hơi lôi thôi chút, cô thích c.h.ó không? Nếu thích, tôi hỏi thử xem có thể để lại cho cô không?"

"Thôi thôi thôi!" Quách Đông vội vàng từ chối.

"Con c.h.ó này cứ để bác sĩ Lý dắt đi đi."

"Biết ngay mà!" Bí thư Tiểu Chúc tỏ vẻ bình thản, nói như đã hiểu thấu lòng người: "Cô gặp c.h.ó nhà Tống Đàm rồi, nói thật, bảy con bảo bối đó là hàng hiếm có trên đời, đã thấy sóng cả thì chẳng thể chịu được nước hồ nhỏ. Sau này cô muốn chọn chó, trừ phi là vừa gặp đã yêu, không thì cũng khó mà ưng ý được."

Vừa dứt lời, liền thấy từ trong sân có một người bước ra, một ông lão gầy gò. Vừa nhìn thấy bọn họ, ông đã nhướng mày.

"Chó nhà lão Tống có tốt đến mấy thì cũng không phải của tôi, tôi chẳng ham! Tôi chỉ thích cục lông xoăn nhỏ của tôi thôi, ai ui bảo bối, chờ chúng ta lên trấn cắt tỉa lại bộ lông nha, đáng thương ghê, mắt cũng bị che mất rồi."

Sau đó lại nhìn sang Bí thư Tiểu Chúc: "Bí thư Chúc, bệnh nhân chỗ tôi đều đã về hết rồi, ngày mai cũng không cần đến nữa."

"Ngày mai vừa sáng sớm, tôi sẽ chuyển đi."

Ông nhìn căn nhà gạch đỏ trước mặt, thần sắc có chút bùi ngùi: "Ai ya, tôi thực sự không muốn lên trấn chút nào, sống ở quê sướng hơn nhiều!"

"Đương nhiên rồi." Bí thư Tiểu Chúc vẫn cố gắng níu kéo, dù sao thì Quách Đông cũng chưa chắc chắn sẽ ở lại mà?

Hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải cứng rắn.

"Nhìn xem, không khí và nguồn nước trong lành, ăn cơm cũng chẳng cần tiền, ngày ngày nhàn nhã, muốn chơi bài hay ngủ trưa đều tùy thích… Dĩ nhiên là thoải mái hơn trên trấn cả trăm lần!"

Loading...