Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 996: Khu Nam A7.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:26
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
So với những gian hàng hoành tráng bán trái cây, các gian hàng nhỏ của những trung tâm nghiên cứu và cơ sở lai tạo lại trông khiêm tốn hẳn.
Nhân viên hướng dẫn đã quá quen với cảnh này, nên nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì:
“Đừng nhìn mấy gian trái cây kia làm lớn, trữ hàng nhiều mà tưởng thật. Dù sao, đến được vòng sơ tuyển thì có khi chưa chắc họ đã vào nổi vòng trong đâu.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần lọt vào được vòng sơ tuyển này là có cái mác rồi. Chứng minh hương vị đồ nhà họ ổn định, thế là các nhà phân phối, siêu thị lớn sẽ bắt đầu để mắt tới.”
“Vậy nên mấy năm sau chỉ cần giữ được danh tiếng, hàng hóa tiêu thụ cũng không thành vấn đề nữa.”
Anh ta thở dài một hơi, rồi lại cười nói khích lệ:
“Thế nên, dù gian hàng nhỏ cũng đừng lơ là. Thời buổi bây giờ, ‘rượu ngon sợ ngõ hẹp’ mà!”
Tống Đàm hoàn toàn hiểu được ý này.
Nhà cô nếu không có Kiều Kiều kéo truyền thông, dù có sản phẩm tốt đến đâu, hồi vốn cũng chẳng thể nhanh như vậy. Đừng nói là vốn lớn, ngay cả khi cô có linh khí trong người, cũng chỉ dám dè dặt lấy mấy chục ngàn trong nhà làm thử nhỏ lẻ.
Nhìn quanh một vòng, các gian hàng nhỏ trưng bày đều rất đơn giản. Mấy cái bàn ghép lại, phủ lên tấm vải đỏ mỏng miễn phí của hội chợ, cạnh đó để vài cái khay đựng hàng… Nói thật, nhìn chẳng khác gì quầy hàng trong siêu thị.
Một bên còn có chuẩn bị sẵn bếp ga mini, d.a.o cắt hoa quả loại nhỏ, thớt con, và cả hộp tăm. Dao thì bé tí tẹo, chắc để đảm bảo an toàn.
Nhân viên còn đặc biệt nhắc nhở:
“Ở cổng hội chợ có bán mấy cái dĩa nhựa nhỏ đấy, nhìn xinh hơn hẳn mấy cái tăm tre. Nếu muốn trưng bày đẹp mắt, cô có thể mua một hộp.”
Loại đồ này không đắt, gần như gian hàng nào cũng mua về dùng cả. Tống Đàm dù biết sản phẩm nhà mình không kém, nhưng cũng chẳng cần phải tỏ vẻ đặc biệt, thế là gật đầu ghi nhớ.
Cô hỏi tiếp:
“Còn mấy cái đĩa giấy đựng đồ ăn thì sao? Cũng phải tự mua à?”
Nhân viên lắc đầu cười:
“Không cần đâu, hội chợ có chuẩn bị sẵn bộ đồ ăn bằng giấy, tiêu chí chính là bảo vệ môi trường mà.”
Ồ… thế mà mấy cái dĩa nhựa không phát, lại chuẩn bị sẵn hẳn cả bộ đồ ăn giấy xịn.
Nghĩ vậy, Tống Đàm lại gạch luôn cái khoản mua dĩa nhựa ra khỏi danh sách.
Hội trường quả thực rất rộng, khu Nam A7 đúng là khu xa nhất, lại còn bị kẹt ngay gần khu trưng bày máy móc nông nghiệp. Đâu đâu cũng nghe tiếng ầm ầm, hết chuyển máy, lại thử vận hành.
Kiều Kiều tròn mắt nhìn mấy chiếc máy nông nghiệp sơn xanh biếc đang đỗ thành hàng, hứng thú hỏi:
“Chị ơi, mấy cái máy này mình có thể mua về dùng không?”
Lập tức có một cậu trai mặc áo ghi-lê màu xanh lá tiến tới, niềm nở chào hỏi:
“Đều có thể mua được mà! Chúng tôi có hỗ trợ điều chỉnh cho địa hình phức tạp, có thể đặt hàng chế tạo riêng theo địa hình địa phương luôn, giá cả thì phải chăng, trả trước chỉ cần một hai vạn là lấy máy được rồi… À mà, hai người là khách mua lẻ hả?”
Nói đến đây, cậu ta có chút ngại ngùng:
“Nếu mua lẻ mà lại ở xa, có thể bên nhà máy sẽ tính thêm phí vận chuyển đấy.”
Kiều Kiều vẫn tò mò dán mắt vào mấy chiếc xe to đùng, rồi nghiêm túc hỏi:
“Thật sự chỗ nào cũng có thể dùng được ạ?”
Cậu nhóc còn vẫy tay gọi chị:
“Chị ơi, cái xe này đẹp quá nè!”
Cậu nhân viên trẻ nhìn cái là hiểu ngay tình hình, không tiếp tục chào hàng nữa mà vui vẻ nói luôn:
“Em thích xe này hả? Đây là máy cày xoay đất cỡ nhỏ đấy, có muốn lên lái thử không?”
Kiều Kiều sửng sốt, mắt tròn xoe:
“Thật… thật sự được thử ạ?”
Cậu nhân viên đập n.g.ự.c đảm bảo:
“Được chứ! Anh làm công việc này mà, em xem, thẻ công tác đây!”
Cậu ta giơ ra chiếc thẻ đeo, đúng là thẻ hướng dẫn viên máy móc nông nghiệp, nhưng phía dưới còn có dòng chữ nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-996-khu-nam-a7.html.]
Học sinh THPT XX – Đại sứ trải nghiệm lớp học “Lấy nông nghiệp làm gốc”
Ồ, hóa ra là học sinh cấp 3 l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, bảo sao nhìn còn trẻ mà nói chuyện thân thiện dễ gần thế.
Tống Đàm cũng yên tâm, không quá lo lắng.
Cậu thiếu niên vẫn tiếp tục hăng say lôi kéo người bạn cùng chí hướng hiếm có:
“Lên thử đi, yên tâm mà! Dưới gầm máy mấy cái bộ phận xoay đất đều là mô hình, chỉ để trải nghiệm cảm giác lái thôi, không nguy hiểm đâu!”
Kiều Kiều mắt lấp lánh: “Đi, chị ơi, chị cho em thử nhé!”
Kiều Kiều nhanh nhẹn trèo lên thang leo lên xe trước, sau đó quay đầu vẫy tay, hớn hở gọi:
“Lên đi!”
Ánh mắt cậu nhóc lấp lánh niềm vui, như thể cả người đều tỏa ra ánh sáng.
Tống Đàm thấy vậy cũng không ngăn cản, nhanh chân bước tới dặn dò:
“Được, chơi đi, nhưng nhớ đừng gây phiền cho người ta đấy.”
Cô cũng không quên mỉm cười nói với cậu thiếu niên mặc áo xanh lá:
“Cảm ơn cậu nhé, lát nữa bọn tôi sắp xếp xong gian hàng, mời cậu qua ăn thử đồ nhà tôi.”
“Được thôi ạ!” Cậu thiếu niên cũng chẳng khách sáo, dù sao nhân viên ở đây cũng được phép thử mấy món trưng bày, cậu chỉ là đặc biệt thấy hứng thú với Kiều Kiều mà thôi.
“Lên đây, lên đây! Trước có người cũng hỏi thử mà đứng mãi không dám lên, em giỏi đấy, để anh dạy em lái!”
Hai người châu đầu vào bàn điều khiển, ríu rít bàn bạc như tìm được tri kỷ.
Tống Đàm thấy thế cũng mặc kệ, tự đi kéo xe đẩy sang kho nhận lại chỗ rau củ quả để chuẩn bị trưng bày. Một số loại rau xanh cũng tranh thủ rửa sạch sẽ cho tươi tắn hơn.
8:40 sáng, hàng rào đỏ đã được dựng lên, khu Nam lập tức yên tĩnh hẳn, trong khi khu trung tâm ngày càng náo nhiệt.
Dù nhiều kênh truyền thông không thực sự quan tâm đến sự kiện này, nhưng không thể phủ nhận đây vẫn là một hoạt động chính thống được tổ chức bài bản, có giá trị truyền thông. Ít nhất cũng phải viết vài dòng tin tức cho có, còn tăng thêm điểm chính trị.
Ngay tại trung tâm, 10 vị giám khảo danh giá lần lượt được mời lên sân khấu, phát biểu, chụp ảnh… Một loạt quy trình nghiêm chỉnh hoàn tất đúng 9 giờ, không hề chậm trễ.
Hiệu suất đúng là cao thật.
Nhưng gian hàng của Tống Đàm thì vẫn chưa bày biện xong.
Mà cô cũng chẳng sốt ruột gì. Dù sao cũng có hơn 50 đơn vị tham gia, mỗi nơi ít nhất một loại sản phẩm, nhiều thì bày tới bảy tám loại.
Chỉ tính thời gian thử nếm từng món một thôi, cũng phải đến tận trưa mới xong.
Mà khu Nam A7 của cô, đúng là vắng vẻ tiêu điều, chân chính làm “tiết mục kết màn” rồi.
Cô thong thả dọn dẹp, bày biện bàn ghế, đĩa trái cây, đặt tấm thớt dùng một lần ra chỗ tiện tay…
Nghĩ một lát, cô lại cẩn thận chỉnh lại d.a.o nhỏ, bắt đầu cắt sẵn vài thanh dưa chuột để chuẩn bị.
…
Thao Dang
Trong khi đó, tại gian hàng số 88 – nơi thu hút đông đảo sự chú ý, các vị giám khảo đang dạo quanh, vừa nếm thử vừa thảnh thơi trò chuyện:
“Quả bưởi này ngon đấy, chua ngọt cân đối.”
“Cũng được, có điều hương vị hơi giống loại của gian 35 năm ngoái, nhưng quả này vỏ dày hơn, chắc chắn để lâu sẽ tốt hơn.”
“Lão Tống chẳng phải mạnh miệng nói hôm nay mang một loại S+ đến cho chúng ta mở mang tầm mắt sao? Chút nữa phải thử xem thế nào.”
“Hừ, ông ta nói S+ thì đã là S+ chắc? Tôi cứ phải để c.uối cùng mới thử xem có xứng không!”
“Cần gì phải tranh nhau? Ông ấy nói rồi mà, sắp xếp để sản phẩm nhà mình bày c.uối cùng cho khỏi ảnh hưởng mấy gian trước.”
“Thôi thôi, đang thử đồ người ta đấy, bớt lắm mồm đi, đừng để người ta nghĩ mình thiên vị hay sắp đặt gì.”
“Cái này mà cũng sắp xếp được á? Dở là dở, chẳng ngon thì đừng nói đến cấp bậc gì nữa…”
“Được rồi, đừng lắm lời nữa… Ồ, bưởi này ăn xong còn để lại hương thơm đọng lại trong miệng đấy, điểm cộng lớn đây!”
Báo cáo chính thức để dành Tết rồi nói sau nha!