Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 877: Chuẩn bị đào củ sắn dây.

Cập nhật lúc: 2025-04-24 16:01:38
Lượt xem: 191

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giáo sư Tống đi cũng hơi… lâu quá rồi!

Nói thật chứ, hồi còn ở nhà, ông không phải là người góp nhiều ý kiến nhất, cũng không hay “chỉ đạo” gì như Yến Nhiên và mấy người khác. Thường thì cứ lên núi, ra ruộng, cảm giác tồn tại không rõ rệt lắm.

Nhưng đến khi chuẩn bị trồng trọt thì… sự quan trọng của ông lập tức nổi bật!

Thao Dang

Không nói đâu xa, riêng hai mẫu nhà kính với đủ loại giống cây, trồng thế nào cũng là một môn học rồi chứ còn gì nữa!

Lại như vụ dâu tây kia, giống gửi dư ra tận 200 cây, có thể chen thêm trồng ở mép đất được không? Chuyện này cũng phải có người đứng ra quyết định mới được!

“Xem ra không học hành tử tế là không xong đâu!”

Tống Đàm thở dài một cách đầy tâm huyết: “Kiều Kiều à, em phải học cho đàng hoàng vào, sau này mảnh đất nhà mình, em cũng có phần trách nhiệm đó nha!”

Cô có linh khí, nhưng đâu thể cứ vung tay làm càn, vẫn phải dựa vào con người mà làm.

c.uối cùng cũng không còn cách nào, vẽ tay một bản sơ đồ, Yến Nhiên là người nộp luận văn sớm nhất, đành phải giúp cô chỉnh lại bố cục, chỗ đất có chừng đó, thôi thì cứ trồng hết vô vậy.

Tới giữa tháng, trong nhà kính đã một màu xanh rì, giàn dưa leo cũng được dựng lên từ sớm.

Lúc này, chú Trương Vượng c.uối cùng cũng tới, ông xin nghỉ phép lần đầu tiên trong năm:

“Tống Đàm à, chú phải lên núi đào củ sắn dây rồi, chắc phải mất cả tháng mới xong đó! Giờ không vướng gì, bên bãi cỏ thì chú thấy Ngô Lôi trông cũng tạm ổn, làm được.”

Tống Đàm giật mình trong bụng, chú xem ông anh họ ngốc nhà tôi là trụ cột thì tôi mới sợ đó!

Cô lập tức tha thiết khuyên can:

“Chú Trương à, chú mấy mẫu đất, không lẽ định đào bằng tay hết luôn? Củ sắn dây còn khó đào hơn khoai lang đó… gọi máy đào đi ạ!”

“Chứ không thì đến lúc mệt lả bệnh nằm một chỗ, lại phải nghỉ, lấy gì mà lãnh lương?”

Nói gì thì nói, anh chàng lái máy xúc Tôn Tự Cường dạo trước vừa giúp nhà Điền Điềm ghép cành cây hạt dẻ xong, giờ vẫn đang nghỉ đó! Mà có việc thì chắc chắn anh ta nhận làm!

Trương Vượng ngẩn người, sau đó mới dần dần phản ứng, ừ ha, giờ ông cũng chỉ có một thân một mình.

Bà vợ đã không còn nữa, lỡ như mình đổ bệnh, đau ốm nằm một chỗ, không lẽ lại trông mong vào nhà Tống Đàm tới chăm sóc?

Nói gì thì nói, lúc nhận thầu cả ngọn núi này, người ta đã chừa lại phần có củ sắn dây cho mình, miệng thì bảo tiếc, chứ thực chất chẳng phải là muốn ông già này có thêm cơ hội kiếm tiền hay sao?

Mà giả như ông bệnh thật, bãi cỏ kia có thể trông mong mãi vào Ngô Lôi được không?

Nghĩ tới đây, ông nghiến răng:

“Vậy… thuê máy đào củ sắn dây nhà chú, hết bao nhiêu tiền vậy?”

Sở dĩ phải thuê máy xúc là vì ở đây vốn không thích hợp dùng máy lớn, lại càng không có loại nông cơ chuyên để đào củ sắn dây.

Tống Đàm nghĩ ngợi một lúc:

“Chắc cùng lắm khoảng ngàn tệ thôi chú à?”

Sợ ông tiếc tiền, cô vội nói thêm:

“Đào đi chú! Làm sớm còn bán sớm. Đến lúc đó nhờ Kiều Kiều quay livestream giúp chú luôn.”

Sắn dây trên núi là cô đã truyền linh khí, tuy ít nhưng chất lượng cũng hơn đứt loại thường, bán cùng giá cũng không sợ ế đâu!

Trước đó Tần Quân từng đề xuất mỗi hộ trong làng lập một tài khoản riêng, tiện cho Kiều Kiều livestream, vừa dễ làm thương hiệu, lại không ảnh hưởng nhau. Nhưng tới giờ vẫn chưa ai thực sự làm.

Tất nhiên, cũng vì trong làng thật sự chẳng có gì đáng bán.

Thôi thì… thôi vậy.

Tống Đàm vò đầu, chẳng còn hy vọng gì với mấy người trong làng, chỉ cần bấm like lên cho Douyin đủ view là được rồi.

Còn chuyện nuôi tài khoản, lập page riêng, để bàn với bí thư Tiểu Chúc sau!

Cô nói đến mức này rồi, Trương Vượng cũng không thể không động lòng, lôi điện thoại ra:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-877-chuan-bi-dao-cu-san-day.html.]

“Thế… thế cháu gọi cho cậu Tôn đi, bảo là chú mời, chú trả tiền đàng hoàng!”

Dù gì ông cũng chưa có tài khoản bán hàng đâu!

---

Tôn Tự Cường nhận điện thoại, bất ngờ vô cùng!

Thời gian qua anh ta đang giúp nhà Điền Điềm vài hôm, tuy việc ghép cành không quá vất vả, nhưng cái tính thật thà khiến anh ta chẳng thể ngồi yên, khi thì vá lại bức tường, khi thì thay đèn trong nhà…

Thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, cái bóng đèn vàng ngoài cửa không đủ sáng, anh ta lên mạng mua cái đèn ốp trần 55 tệ, vừa trắng vừa to vừa sáng, chỉ vậy thôi mà mẹ Điền đã mừng húm rồi!

Trong phòng của Điền Dã, có cái bàn vì một chân bị gãy nên vẫn dùng gạch để kê tạm, vì vẫn còn dùng được nên chẳng ai bận tâm.

Ấy vậy mà Tôn Tự Cường đi lục lọi một vòng trong kho chứa đồ, quay lại đã gắn cố định lại cái chân bàn, sửa ngon lành.

Toàn là mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng chính những việc nhỏ mới thể hiện tấm lòng!

Cứ thế qua lại, đến lúc bắt đầu ghép cành hạt dẻ, hai người cùng học cùng làm.

Khi Tống Đàm gọi điện đến, Điền Điềm đang làm ở nội thành, vừa mới gửi cho anh chàng một hũ to canh gà, chính tay mẹ cô nấu!

Nghe nói có việc làm, dù chỉ một ngày, Tôn Tự Cường xách theo hũ canh gà, bắt xe buýt quay về làng luôn rồi.

Còn chiếc máy xúc? Vẫn đang đậu trong làng đấy!

Anh ta hành động cực nhanh, căn bản không để cho Trương Vượng có cơ hội đổi ý, vừa lên núi xem xong đã nói:

“Cái này chắc phải mất một hai ngày đó chú à, không phải con hù chú, củ sắn dây không giống khoai lang đâu, rễ ăn sâu, lại cứng, đâu dễ đào ra vậy được!”

Chưa kể mấy bụi dây leo tràn ngập cả núi…

Trương Vượng không lạ gì!

Ngày xưa khu này toàn là ông với vợ đào tay từng chút một, cái cực đó… ai chưa từng làm thì không tưởng tượng nổi.

Lúc này ông mới hỏi: “Vậy hết bao nhiêu tiền?”

Tôn Tự Cường ngẫm nghĩ: “Máy xúc con đang để sẵn trong làng, khỏi tính chi phí vận chuyển, thôi thì vậy đi, chú đưa con 1 ngàn 5 trăm tệ là được. Hè năm nay con làm cho nhà Tống Đàm, cũng là công việc dài, mỗi ngày mấy tiếng cũng tầm đó.”

“Ừ đúng đúng…” Trương Vượng vừa vui vừa xót ruột, bèn móc điện thoại ra: “Chú không rành mấy vụ chuyển khoản này đâu, cháu tự làm đi!”

Đợi ông hớn hở xách giỏ về nhà chuẩn bị thì Tống Đàm mới quay sang nhìn Tôn Tự Cường:

“Anh Tôn, sao mà anh tốt bụng vậy? Lỗ vốn cũng nhận làm?”

Tôn Tự Cường hơi ngại ngùng:

“Lỗ thì không đến nỗi, không lời là thật, nhưng máy xúc để không cũng phí, kiếm chút tiền đủ xăng, đủ bảo dưỡng với hao mòn là được rồi.”

Anh ta ngượng nghịu:

“Điền Điềm giỏi quá, mà mình cứ rảnh rỗi thì cũng không ổn, có việc thì làm thêm thôi.”

Tống Đàm ngẩn người: “Điền Điềm đang làm gì vậy?”

Cô gái ấy hồi đầu thu còn bán trứng trà, ý thức tự kiểm soát rất mạnh, một ngày kiếm được mấy trăm mà nói dừng là dừng luôn, chẳng tiếc gì cả.

Phải nói thật, trong lòng Tống Đàm vẫn luôn mong năm sau Điền Điềm về làm cho nhà mình!

Tôn Tự Cường vừa tự hào vừa xót xa:

“Cô ấy bảo, hồi đó nhà mình giúp cho nhiều đồ lắm, nhờ vậy mà vừa trả nợ được vừa đóng học phí, giờ áp lực cũng nhẹ đi phần nào rồi…”

“Nên khi trời trở lạnh, thành phố có nhiều sự kiện khuyến mãi, cô ấy đi làm nhân viên bán hàng trong mấy trung tâm khuyến mãi đó. Mỗi ngày cũng kiếm được mấy trăm.”

Chỉ là quá mệt, mang giày cao gót đứng liền mười một, mười hai tiếng, dù không yêu cầu cao gót quá cao nhưng tối về chân đều sưng vù, giọng cũng khản đặc, mà thành phố thì không có chỗ trọ, toàn là Tôn Tự Cường chạy xe máy đưa đón…

Chính vì vậy, Tôn Tự Cường cũng muốn cố gắng kiếm thêm ít tiền!

Dù rằng Điền Điềm chưa chắc cần xài tiền của anh ta, nhưng có tiền, mới có tự tin, có người luôn đứng sau chống lưng, có khi cô ấy sẽ đỡ phải gồng mình quá mức nữa.

Loading...