Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1187: Tống Thư Lượng bị đánh.
Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:36
Lượt xem: 219
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Y Cổ Lệ thật sự tức điên rồi!
Gạo trong nhà đều là nhà Tống Đàm tự trồng, trưa nay cô ta mới chỉ kiềm chế ăn hai chén cơm, còn cố ý nhờ cha gói cho một nắm cơm với đậu tương kho, đậu chua, lòng đỏ trứng muối và cả tương đậu nữa!
Trời ơi, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết nắm cơm này ngon tới cỡ nào! Nhất là hạt cơm mềm ngọt xen lẫn mùi khét thơm của cơm cháy… Vậy mà giờ đây, cái nắm cơm mà cha bảo là to bằng hai nắm tay ấy, đến cả một hạt cũng không còn.
Nhìn lại Tống Thư Lượng, anh ta vẫn còn đang bô bô mấy lời vô nghĩa.
A Y Cổ Lệ không thể nhịn được nữa!
“Anh như vậy, chẳng lẽ còn muốn dạy con cái sau này cũng học theo à? Tôi không đồng ý!”
“Cha, người là cha của anh ta, lúc này phải đánh cho thật nặng mới đúng, phải để anh ta nhớ đời!”
Gương mặt A Y Cổ Lệ đỏ bừng vì giận, còn những lời cô ta nói trùng khớp đến lạ thường với câu nói trước đó của Kiều Kiều: “Đánh bằng roi tre vô m.ô.n.g cho nhớ đời.”
Ông chú Bảy ngẩn ngơ: “Nó lớn tướng rồi…”
Thật ra ông cũng lười dạy nữa, vốn chẳng còn mong đợi gì.
“Không được!” A Y Cổ Lệ nhìn ông, đầy kỳ vọng: “Tống Thư Lượng là chồng con, cha có trách nhiệm phải dạy dỗ anh ta!”
“Vậy hả?” Ông chú Bảy quay sang nhìn bà thím Bảy, chưa từng đánh con cái, giờ lại hơi có chút háo hức.
“Muốn đánh thì đánh đi.” Bà thím Bảy chẳng xem là chuyện gì lớn. Ở quê sống bao năm, đánh con đâu phải chuyện hiếm?
Lấy roi tre quất m.ô.n.g còn nhẹ đó!
Ông chú Bảy xưa nay chưa từng dùng bạo lực dạy con, giờ lại có chút ngượng ngùng, đảo mắt trái phải: “Lấy gì đánh đây ta?”
Tống Thư Lượng càng nghe càng thấy không ổn, lúc này trừng mắt: “Cha, ý người là gì? Người định đánh thật ạ?!”
Không nói thì thôi, vừa mở miệng là lửa giận của ông chú Bảy bốc từ chân lên tới đỉnh đầu!
Lúc này ông hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm lựa chọn gì nữa, tiện tay túm lấy cái chậu rửa chân dựng bên cạnh, úp thẳng xuống!
Thao Dang
Rồi lại mò được cây chổi lớn chuyên để quét sân, lúc này vung lên ào ào trong gió.
Tống Thư Lượng chỉ thấy trước mắt tối sầm, đầu óc cũng ong ong cả lên.
Chỉ nghe giọng của ông chú Bảy truyền ra từ bên ngoài cái chậu:
“A Y Cổ Lệ, con dắt tụi nhỏ ra hiên đứng nhé. Cái chổi này nhiều nhánh, đừng để dọa tới tụi nhỏ.”
“Vâng ạ, cha!” A Y Cổ Lệ tươi cười rạng rỡ: “Cha đúng là chu đáo, còn đặc biệt che đầu anh ta nữa.”
Nhất định là cha không muốn để mấy cành chổi quẹt vào mặt hay mắt của anh ta!
Haizz, mấy năm không về nhà, không ngờ cha chồng lại là người tốt bụng như vậy. Vậy thì lần này nhất định có thể dạy dỗ được Tống Thư Lượng thật tốt rồi. Như vậy sau này con gái mình sẽ không thành ra như anh ta nữa.
A Y Cổ Lệ chìm trong giấc mơ ngọt ngào.
Còn Tống Thư Lượng thì chỉ thấy sau lưng đau nhói, cây chổi lớn vung trong gió, “chát” một tiếng quật thẳng xuống lưng!
Đừng nói chứ, tuy ông chú Bảy chưa từng đánh con, nhưng kinh nghiệm đánh người lại không hề thiếu!
Đánh người cũng cần kỹ thuật đó.
Không thể đánh cây chổi lên chỗ có xương, cũng không thể để cành chổi quẹt trúng mặt, nguy hiểm lắm. Nhất định phải dùng đầu chổi to bản mà quật!
Chổi quét sân ở quê thường là những cành tre nhỏ bó lại, bình thường quét sàn thì không đau gì, nhưng nếu vung mạnh lên người…
Aiya!
Trưa, để ăn cho tiện, nên Tống Thư Lượng đã cởi áo phao, trong chỉ mặc độc một cái áo len. Một chổi này quật lên, chẳng khác nào nghìn roi nhỏ v.út vào lưng, cảm giác rát bỏng như lửa đốt lan thẳng lên khiến anh ta hét toáng.
“Cha! Người điên rồi sao?!”
“Cha không điên!” ông chú Bảy quật phát đầu tiên đã thấy ưng ý, lúc này càng hăng say, lại vung tiếp phát thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1187-tong-thu-luong-bi-danh.html.]
Tống Thư Lượng bị úp cái chậu rửa chân đang lăn tròn trên đầu, vừa chật vật vừa đau đớn lại vừa mất mặt. Lúc này vừa định giơ tay gỡ xuống, thì từ ngoài hành lang vang lên giọng nói lanh lảnh của hai cô con gái:
“Cha thật chẳng có chí khí gì hết! Ông ngoại còn dùng roi đánh con mà con còn chẳng kêu một tiếng.”
“Đúng rồi đó… Sao cha lại sợ đau vậy? Không phải nói đàn ông thảo nguyên rất mạnh mẽ sao? Con cũng không sợ ông ngoại dùng roi đánh con.”
“Cha không khóc chứ?”
Tống Thư Lượng khựng lại giữa chừng khi đang định gỡ cái chậu trên đầu xuống, giờ thì thật sự muốn khóc rồi.
Cha vợ dùng roi đánh mấy đứa nhỏ, là vì tụi nó mặc mấy lớp áo, bên ngoài còn choàng áo lông dày. Cái roi da đó chỉ là loại nhỏ cho con nít chơi thôi, mảnh mảnh, ngắn ngắn, nhẹ nhàng vung cổ tay một cái quất xuống, xuyên qua lớp áo dày có cảm giác là đã giỏi lắm rồi, sao mà đau cho được?
Nhưng giờ thì anh ta đang thật sự bị cơn đau rát như lửa đốt và nỗi uất ức dằn vặt tới mức muốn bật khóc, mà cái chậu đang úp trên đầu tuy trông xấu xí, nhưng nếu gỡ xuống…
Hu hu hu…
Con gái có khinh thường anh ta không?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Lượng dứt khoát không né tránh nữa, chỉ biết chật vật dùng hai tay giữ cái chậu trên đầu đứng yên đó, để mặc cho ông chú Bảy quất thêm mấy roi nữa.
Ông chú Bảy vốn cũng không định đánh lâu.
Ông già rồi, dùng chổi đánh cũng phải dồn sức, nhỡ mà lỡ làm trật lưng thì đúng là mất nhiều hơn được.
Dù sao nếu thật sự đau lưng, còn trông chờ gì được vào thằng con trai này tới hầu hạ bưng bê nữa chứ?
Ông đặt chổi về chỗ cũ, lúc này mới nặn ra một nụ cười hỏi cháu gái:
“Có bị dọa không nào?”
Cháu gái lắc đầu:
“Không ạ, ông nội! Vừa rồi ông oai phong lắm luôn á.”
“Ông ngoại và mẹ con đều nói con là dũng sĩ trời sinh, sau này chắc chắn sẽ giỏi hơn, mạnh hơn cha con nhiều!”
“Nếu sau này con đến thăm ông, ông đừng đánh con nha, không là con chạy rất nhanh đó.”
Ông chú Bảy bật cười ha hả: “Được, được! Nhưng ông không có gì tốt để lại cho mấy đứa đâu, sau này tụi con phải tự mình cố gắng nha.”
Hai cô cháu gái tuy nhỏ, nhưng chí khí thì không nhỏ chút nào:
“Hừm! Mẹ nói chỉ có người không có chí mới phải dựa dẫm vào người khác, sau này tụi con sẽ mở trang trại đó!”
Tốt lắm!
Ông chú Bảy gật đầu khen ngợi.
Con trai nhà mình tuy chẳng ra gì, nhưng cưới được người con dâu thì cả nhà cô ấy xem ra đều rất tốt. Đúng là bao nhiêu công đức tích góp nửa đời, đều dùng hết cho nó rồi.
Tuy nói xấu cha trước mặt con có hơi không phải, nhưng đánh trống phải đánh mặt trống!
Con trai mình cái nết như vậy, không nhớ lâu một chút thì đời này chẳng có tương lai gì.
Thay vì để sau này bị con gái khinh thường, chi bằng giờ làm gương phản diện để khích lệ nó còn hơn.
Nghĩ tới đây, ông cụ bỗng thấy sảng khoái trong lòng, hoàn toàn không còn chút băn khoăn nào nữa.
Còn A Y Cổ Lệ thì lúc này đặt điện thoại xuống, gửi đoạn video vừa quay xong cho Tống Đàm.
Người nhà họ Tống thật tốt.
Họ thật lòng coi cha là người nhà, cũng đối xử rất tốt với mẹ con cô ta, những điều này cô ta đều cảm nhận được.
Hơn nữa họ còn có rất nhiều món ăn ngon tuyệt vời.
Nếu xem video khiến cô ấy vui hơn một chút, lúc rời đi liệu có bằng lòng bán cho cô ta ít đặc sản không?
Cha mẹ cô ta đã lớn tuổi rồi, đến giờ còn chưa từng được ăn món gì ngon như vậy cả!