Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 450: Lời hứa đan chiếu cỏ.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:29
Lượt xem: 131

Bác sĩ Lý không ngờ rằng mình lại được yêu mến đến thế trong thôn này!

Nghe tin ông sắp chuyển nhà, bà con xúm lại nhiệt tình giúp dọn dẹp từ nhà cửa đến hành lý, thực ra thì chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ cần mang theo con c.h.ó Poodle "phi chính thống" của ông và cái bát inox không rỉ mà nó cắn mãi không hỏng là đủ rồi.

“Thế này làm tôi ngại quá…”

Ông đứng giữa sân, vừa xoa xoa tay vừa nhìn mặt trời chói chang trên đầu, lại vừa cười toe toét như hoa nở.

“Ngại gì mà ngại!”

Ngô Lan dẫn theo mấy bà trong thôn, bắt đầu dọn từ gian bếp. Lần trước nhà bác sĩ Lý đã dọn một lượt, giờ sửa sang lại cũng nhanh thôi.

Bà lớn giọng: “Ông là đàn ông, chắc chắn có chỗ sơ suất. Giờ bác sĩ Quách sắp dọn đến, chẳng lẽ chúng ta không giúp cô ấy kiểm tra lại?”

Những người được Ngô Lan kéo đến đều là các bà có tuổi, trong nhà có bệnh vặt, cần phải điều trị lâu dài.

Tuy phiền, nhưng không đến mức c.h.ế.t người, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng sau này là được.

Giờ có một bác sĩ giỏi hơn dọn về thôn, tiện lợi biết bao! Còn bác sĩ Lý? Ừ thì, cả thôn ai chẳng biết tay nghề của ông chỉ "tàm tạm".

Nghe nói bác sĩ Quách mới đến có đầy đủ bằng cấp, thầy cô dạy dỗ đều rất danh tiếng… Chẳng trách mọi người xắn tay lên giúp đỡ, mong sau này khi chữa bệnh, kê đơn sẽ được cô ấy quan tâm kỹ càng hơn.

Nhìn bà con nhanh nhẹn dọn dẹp, thậm chí còn lôi ra được cái nồi sắt to rỉ sét từ góc bếp.

“Bác sĩ Lý, cái nồi này ông không cần nữa phải không? Tôi thấy nó hợp với cái bếp nhà tôi lắm.”

“Chắc chắn là không cần nữa, ở trên trấn không ai dùng bếp củi đâu.”

Bác sĩ Lý thở dài, cảm nhận rõ rệt sự "khác biệt" giữa người với người. “Nồi rỉ rồi, nếu không ngại thì cô cứ lấy đi.”

“Tôi đâu có ngại!” Người nọ cười khì. “Mang về đun nước, cọ rửa sạch, rồi dùng miếng mỡ lợn tráng qua là xong… À mà, tôi cũng không lấy không của ông đâu, nhà tôi có cái nồi nhỏ dùng bếp ga, để lại cho bác sĩ Quách nấu ăn, cô ấy khỏi phải mua mới.”

Bác sĩ Lý: …

Cô lấy nồi sắt của tôi, lại đem nồi nhà cô cho bác sĩ Quách?

Gọi thế nào là "không lấy không" vậy?

Nhìn sang Ngô Lan, lại thấy bà gật đầu tán đồng: “Đúng rồi, phải thế. Bác sĩ Quách ở đây sống một mình, còn trẻ, chúng ta phải nghĩ cho cô ấy nhiều hơn.”

“Cô ấy nấu ăn một mình, bát đĩa nồi niêu cũng chẳng cần mua, nhà tôi còn dư kha khá, lát nữa mang hai bộ qua cho cô ấy là được.”

Một bà khác thì không góp ý gì về đồ bếp, mà chăm chăm nhìn phòng tắm.

“Thấy chưa, tôi bảo mà, đàn ông ở bẩn! Cái gương này mờ đục thế kia, soi làm sao được? Nhà tôi còn cái gương to trên tủ quần áo cũ, để tôi tháo ra mang qua dán lên tường cho cô ấy.”

Bác sĩ Lý: …

Nói thì nói, nhưng cần gì dẫm lên lòng tự tôn của tôi? Hừ!

Ban đầu ông vốn định làm nhân viên y tế bảo đảm ở thôn, giờ vì lý do nhà cửa mà phải chuyển đi… Luật lệ và tình người đan xen, trong lòng ông cũng thấy không thoải mái.

Bị "công kích" như vậy, chẳng hiểu sao, ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Bác sĩ Quách đứng sau mấy bà lớn tuổi, chẳng chen tay vào được, đành ngậm ngùi ngẫm nghĩ về cách bố trí ngôi nhà.

Miệng vẫn nói với vẻ áy náy: “Làm phiền mọi người quá, lát nữa tôi sẽ nấu một ít trà thanh nhiệt giải khát ở phòng khám, mọi người mang cốc đến lấy uống là được.”

“Ôi trời ơi, trà giải nhiệt! Xem này, đúng là con gái chu đáo!”

Các bà trong thôn càng thêm hào hứng, còn hỏi: “Tôi mang bình nước lạnh đến lấy có được không? Ở nhà chúng tôi uống nước, cốc không có nắp, mỗi lần rót một cốc bất tiện lắm.”

"Được ạ, sao lại không được chứ?"

Làm cái này, bác sĩ Quách quá quen rồi, trước kia cô hòa nhập nhanh vào khu thành thị là nhờ cái này đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-450-loi-hua-dan-chieu-co.html.]

Chỉ tặng trà mát trong ba tháng nóng nhất mùa hè, hết mùa thì tự nhiên thu lại, cũng chẳng dính dáng gì đến kiểu "cho một bát gạo thì là ơn, cho cả đấu gạo thì thành thù".

Hơn nữa, nguyên liệu nấu trà giải nhiệt cũng rẻ bèo, một cân có thể nấu được cả tuần, quá là đáng giá!

"Tôi đặt trên mạng cái bình trà rẻ rẻ, sau này mỗi sáng nấu xong để ở cửa. Ai muốn uống thì tự lấy. Nếu buổi sáng đã uống hết rồi, mọi người nhớ châm thêm nước vào hộ tôi, không thì buổi chiều tối chẳng còn đâu mà uống."

Có gì to tát đâu? Chẳng qua tiện tay thôi mà!

Bà con hào hứng đồng ý ngay tắp lự.

Tính ra thì cái bình trà này cộng với mấy gói thuốc bắc cũng chẳng rẻ hơn gì gương hay nồi gang, nhưng mà tình cảm giữa người với người chẳng phải từ mấy chuyện nhỏ nhặt thế này mà xây nên sao?

Quách Đông muốn bám rễ ở đây, tất nhiên phải vun vén quan hệ cho tốt rồi.

Ngô Lan nghe vậy thì càng thấy bác sĩ Quách là người biết điều.

Aiya, nghĩ lại nhà bà có đến bốn ông bà già, lúc này càng thêm nhiệt tình.

Thao Dang

"À đúng rồi, nhà này chưa có giường. Bác sĩ Quách, cô không chê thì bên ông nội bọn nhỏ có mấy cái giường cũ, giờ chẳng ai dùng, để tôi kéo một cái qua cho cô."

"Còn tối nay thì cô chịu khó qua nhà thím Liên Hoa ngủ tạm một hôm, rồi đặt nệm trên mạng là được."

"Chăn mền tôi cũng có, vỏ chăn với drap giường nhà tôi cũng không thiếu, nhưng mà mấy đứa trẻ giờ sạch sẽ, không thích đồ cũ, thôi thì cô cứ đặt bộ mới luôn đi, cũng rẻ mà."

Bác sĩ Quách gật đầu cái rụp, mở ngay ứng dụng ghi chú, ghi lại mấy việc này.

Sau đó lại đảo mắt nhìn quanh nhà, phải mua một cái máy giặt, một cái tủ lạnh, còn phải lắp thêm máy lạnh nữa.

Không cần loại xịn quá, nhưng cộng cả tiền nệm vào thì cũng sương sương gần chục ngàn tệ rồi.

Tính tới tính lui, cũng chẳng rẻ hơn thuê nhà là mấy.

Nhưng mà, rộng rãi thoáng mát thế này cơ mà!

Chưa nói đến gì khác, chỉ riêng cái sân này, sau này cô sơ chế dược liệu cũng tiện hơn bao nhiêu.

Hơn nữa, có thể mua rau tươi nhà Tống Đàm bất cứ lúc nào, chỉ riêng điểm này, Quách Đông cũng chẳng còn gì để lăn tăn nữa!

---

Bên này đang bận tối mặt tối mũi, Tống Đàm thì lại thong dong chạy theo Tống Hữu Đức về căn nhà cũ bên kia.

"Ông ơi, nhà mới xây lại, đến lúc đó làm thêm cái mái ngói dốc màu xám lên trên nhé? Vừa mát vừa đỡ bị dột nước."

"Chắc chắn rồi!"

Tống Hữu Đức không hề do dự: "Giờ đã làm lại thì phải làm cho đàng hoàng. Đàm Đàm, ông có tiền, con không cần lo đâu."

Tống Đàm cười híp mắt gật đầu, rồi tiếp tục tính toán:

"Chừa lại hai phòng ngủ, bên hông làm thêm bếp với phòng đốt than sưởi, quan trọng là phải rào kín cái sân lại, lát lại mặt sân, như thế sau này ông có làm gì cũng không sợ lấm lem bùn đất nữa."

"Được, được, được!"

Tống Hữu Đức giờ nhìn cháu gái lớn thế nào cũng thấy tốt, dù chỉ là mường tượng tương lai thôi mà ông đã vui đến cười toe toét rồi.

Thế là ông trịnh trọng hứa hẹn:

"Đàm Đàm, con yên tâm, lần này ông nhất định đan cho con một cái chiếu cỏ thật đẹp!"

"Nói cho con biết nhé, chiếu cỏ loại xịn nhất, mỗi tấm phải dùng đến mười ngàn sợi cói đấy, đảm bảo con nằm mát rượi luôn!"

"Nhưng mà bây giờ, ông thấy người ta đan một tấm nhiều lắm cũng chỉ hai ngàn sợi, vì chiếu dày quá thì chiếm chỗ, nhà giờ lại đắt đỏ, đặt cái đó vào cũng không đáng."

Tống Đàm… quả thực không nghĩ tới góc nhìn này luôn!

Loading...