Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1213: Bảo vệ bí ẩn. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:25:15
Lượt xem: 193

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng nghiệp nói thế, vốn tưởng sẽ được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Nguyên, ai ngờ anh ta lại biểu hiện vô cùng bình thản.

“Cậu quên rồi à, Đỗ Vũ giờ đang ở đâu? Làm gì?”

Đồng nghiệp sững người. Họ không phải ai cũng do Đỗ Vũ giới thiệu tới, nhưng ít nhiều gì cũng nghe ngóng được chút thông tin, Đỗ Vũ không giống bọn họ, con đường đi cũng khác.

Hiện tại, nghe nói đang ở một ngọn núi nào đó ngoài thủ đô...

Khụ.

Anh ta bỗng nghiêm mặt: “Tôi hiểu rồi.”

Tuy nói là “hiểu rồi”, nhưng sau đó anh ta lại tiếp tục truyền bá cái “hiểu rồi” ấy sang cho những người khác, đến mức sáng hôm sau, lúc cả 23 người cùng lên xe, ai nấy thần sắc nghiêm nghị đến nỗi khiến tài xế xe buýt thuê riêng cũng phải thấy run trong lòng.

Thì cũng… là nói vậy thôi!

Thật ra kỹ năng diễn xuất của ông ta cũng không tệ mà, nếu thực sự đây là một nhiệm vụ bí mật gì đó thì chí ít cũng nên hé lộ cho ông ta một chút chứ?

Còn nữa, mấy vali hành lý to đùng đùng kia của các người, bên trong đều là đồ hợp pháp chứ? Làm nhiệm vụ gì mà phải tự thuê xe buýt và còn phải mặc cả giá như vậy…

Một lát lại len lén nhìn gương chiếu hậu, tay nắm vô lăng, trong lòng tự hỏi giá mình ra có bị c.h.é.m quá không...

Chậc!

Cái này chắc là có Nhà nước chi trả chứ? Mà thật ra ông ta cũng đâu có lấy giá cao lắm… nhưng lỡ như sau này giải mật, lên truyền hình hay gì đó, hoặc có camera giấu kín các kiểu, mình mà nói giá quá cao thì còn mặt mũi nào mà khoe khoang chứ…

Đang nghĩ ngợi miên man, ánh mắt bất ngờ chạm phải một ánh nhìn sắc bén qua gương chiếu hậu, tài xế lập tức giật nảy mình, vội vã giảm giá thêm chút nữa.

Chu Tân Vũ thu lại ánh mắt, lặng lẽ rút điện thoại ra: “Trần Nguyên, cậu thuê cái bác tài này chắc chứ? Sao tôi thấy ánh mắt ông ấy cứ lén lút thế nào ấy? Cứ như có tật giật mình vậy.”

“Nếu ông ấy chỉ lo lái xe tử tế thì sợ gì chứ?”

Trần Nguyên: …

Có nên nói rằng mình thật ra không biết mặc cả không? Có lẽ vì mặc cả không được, giờ nhìn thấy bọn họ đi xe mà khí thế như vậy nên bác tài mới chột dạ?

Ý nghĩ vừa thoáng qua, đã nghe bác tài rụt rè nói:

“Khụ… cái đó… Tết nhất thế này, các anh cũng đến rồi… tôi bớt thêm cho các anh 100 nữa nhé.”

Xe buýt thông thường là 20 tệ một người, nhưng vì chuyến xe này được bao riêng từ lúc 6 giờ rưỡi sáng, chỉ để kịp đến nơi nhận việc trước 8 giờ, nên giá thương lượng là 600 tệ.

Giờ mà được bớt thêm 100…

Trần Nguyên thấy vui trong lòng, lúc này điềm tĩnh gật đầu: “Được. Cảm ơn bác.”

Tài xế thấy nhẹ cả người, lập tức cũng vui vẻ hẳn lên!

Chiếc xe ổn định lăn bánh về phía trước, dù trong lòng bác tài vẫn còn hồi hộp, nhưng vô lăng và chân ga vẫn vững vàng.

Chờ đến khi xe rẽ vào đường làng, cảm nhận được bầu không khí trong xe thực ra không quá nghiêm túc như tưởng tượng, ông ta cũng dần dần thả lỏng.

“Các anh nhìn đường này xem, tốt quá phải không? Vừa mới sửa lại năm ngoái đấy, đi nhanh hơn hẳn.”

“Chứ như cái đường cũ hồi trước ấy à, ổ gà ổ voi, lại còn quanh co, xe tụi tôi chẳng mấy khi chịu chạy vào đây đâu, vừa lạ đường, vừa xóc nảy, xe tránh nhau cũng khó.”

Trong xe, mọi người lại nghĩ, đã có “liên hệ” với bên đó rồi, đường sá được sửa chữa cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Vì thế chỉ lễ phép ừ hử cho qua chuyện, coi như chủ đề đã kết thúc.

Tài xế: …

Ông ta càng lúc càng tin rằng đám người này không đơn giản, rõ ràng biết không nên tò mò, nhưng vẫn không kiềm được sự hiếu kỳ trong lòng.

Một lúc lâu sau mới khẽ hỏi:

“Ờm… mấy anh đi đâu vậy? Tôi nghe mấy bác tài khác bảo, làng Vân Kiều dạo này có nhiều người về đó mấy lần liền.”

Nhưng chẳng phải chỉ là một làng quê nghèo sao, cũng giống như bao làng khác ở vùng này thôi, sao tự nhiên lại hot vậy?

Có điểm du lịch à? Hay là có mấy người nổi tiếng đến quay vlog?

Ông ta nhiệt tình dò hỏi, muốn gom ít thông tin mới lạ chia sẻ cho anh em tài xế.

Giờ không phải đối mặt họ hàng, mọi người cũng dễ mở lời hơn. Người ngồi gần nhất là Trần Nguyên liền nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1213-bao-ve-bi-an-1.html.]

“À, không có gì đâu, là họ tuyển bảo vệ, bọn tôi đến ứng tuyển thôi.”

Thao Dang

Tài xế á khẩu.

Ông ta nghĩ bụng: có nhiệm vụ thì cứ nói nhiệm vụ, không nên hỏi thì tôi sẽ không hỏi!

Nghe câu trả lời vậy, người ta còn phải nghĩ lý do để che đậy nữa… bảo vệ kiểu gì mà như thế này chứ?

Một cái làng mà tuyển hẳn một đống người như vậy? Chẳng lẽ thật sự có chuyện lớn gì? Hay là có nhân vật lớn nào đang cải trang xuống cơ sở?

Ông ta âm thầm ghi nhớ chuyện này, đã không kìm được muốn đi kể khắp nơi.

Còn ở nhà họ Tống, Kiều Kiều đã nhón chân nhìn ra cổng mấy lượt rồi.

Vừa ngó vừa cầm bát cơm xúc mấy miếng, lại hỏi tiếp:

“Mấy anh ngầu ngầu đó sao vẫn chưa tới nữa vậy ạ?”

“Ôi trời, con hỏi hai ba lần rồi đó.” Ngô Lan hơi bực mình: “Trong bếp cơm nước chuẩn bị xong chưa? Đừng có để mấy anh ngầu ngầu của con đến lại bị đói bụng.”

Vừa nói vừa hừ hừ hai tiếng: “Con ngóng trông mấy anh ấy còn hơn ngóng mẹ nữa đó.”

Kiều Kiều chẳng ngóng mẹ chút nào, dù gì cũng đang ở nhà suốt thế này, có gì đáng mong đâu?

Nếu có mong thì cũng là vài năm trước khi Ngô Lan thỉnh thoảng đi làm xa, nhưng giờ ký ức vui vẻ quá nhiều, mấy chuyện cũ sớm đã bị trôi mất rồi.

Vì vậy cậu nghiêm túc nói:

“Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi ạ! Phải chờ người đến rồi mới làm, như vậy mới ngon!”

“Sáng nay con nấu bún, nấu cháo, hấp bánh gạo, hấp bánh bao, làm bánh c.uốn … cái gì cũng có!”

“Còn phải xem mấy anh ấy thích ăn gì nữa.”

“Thầy Tần nói rồi, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, chiếm ít nhất bốn phần trong hình ảnh tổng thể!”

“Giờ mấy anh đó sau này là sẽ cùng hợp tác với Đại Bảo nhà mình để bảo vệ đất đai của nhà mình, chuyện này đặc biệt đặc biệt quan trọng!”

“Nếu mà không thích nhà mình thì phiền to luôn ạ.”

Cho nên, cậu, Tống Kiều, đại đầu bếp hiện tại của nhà họ Tống, à không, đến trưa thì là ông chú Bảy phụ trách. Hôm nay buổi trưa ông chú Bảy bắt đầu đi làm lại.

Tóm lại, đầu bếp giới hạn thời gian Tống Kiều, sáng nay nhất định phải để lại ấn tượng thật tốt cho mọi người!

Chỉ là, người trong nhà ăn sáng sắp xong cả rồi, sao mấy anh ấy còn chưa tới nữa vậy?

Thấy cậu lại định mở miệng hỏi, Tống Đàm vội chen vào:

“Phải rồi Kiều Kiều, mấy anh bảo vệ mới đến, họ phải phối hợp với Đại Vương và Đại Bảo nhà mình, phải cho họ nhận mặt trước đã.”

“Hay là thế này, em ăn xong thì đạp xe lên núi, rồi ra bãi sông gọi mấy chú chó về, cho tụi nó làm quen trước, sau này phối hợp sẽ dễ hơn.”

Thực ra hôm nay mới mùng Tám, trong ruộng cũng chưa có gì, cũng không gấp gáp đến vậy.

Nhưng Kiều Kiều đã rảnh rỗi tới mức đi tới đi lui trong sân hoài thế kia…

Ừm… nhìn cũng đáng yêu ghê.

Ý kiến tùy hứng của cô lại được Kiều Kiều thấy vô cùng hợp lý, lập tức gật đầu cái rụp, ba miếng hết sạch cơm rồi cưỡi “Đại Đóa” vù vù chạy lên núi sau.

Ngô Lan còn với theo phía sau: “Kéo khóa áo vào! Vừa ăn xong đừng để lạnh bụng đó!”

c.uối con đường, một chiếc xe buýt chầm chậm giảm tốc tiến lại gần.

Tài xế nhìn theo chỉ dẫn GPS, thấy căn biệt thự mái xám tường trắng ẩn hiện sau rặng trúc, không kìm được “ồ” một tiếng:

“Đẹp dữ ha!”

Rồi lại xuýt xoa: “Mà nếu ngoài cổng treo thêm hai cái lồng đèn đỏ thì đẹp phải biết!”

Trần Nguyên và mọi người cũng tò mò, có phần hồi hộp nhìn về phía trước.

Xe vòng qua lùm trúc, tài xế thấy sân bê tông trước cổng rộng rãi sáng sủa, liền bấm còi một tiếng rồi từ từ dừng xe lại.

Loading...