Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1180: Con trai của ông chú Bảy về rồi!
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:52:54
Lượt xem: 220
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông chú Bảy xách theo một túi đầy bánh bao trắng tinh, mềm thơm mùi sữa bò, cùng bà thím Bảy lững thững đi dưới ánh đèn đường không mấy sáng sủa trở về nhà mình.
So với nhà Tống Đàm rộn ràng náo nhiệt, căn nhà cũ mấy chục năm của ông, vừa bước vào sân đã cảm thấy một luồng khí lạnh phả ra.
Sân tối om, trống rỗng, ngay cả cái đèn dưới hành lang cũng vẫn là bóng đèn dây tóc cũ kỹ ngày xưa.
Hai ông bà lập tức im bặt.
Chờ đến khi ông chú Bảy vào bếp kéo dây đèn lên, ánh sáng vàng vọt chiếu lên gian bếp nhỏ bé, ông khựng lại một chút, mới nhớ ra bánh bao nên được bỏ vào tủ lạnh.
Mà tủ lạnh thì để ở phòng khách.
Bà thím Bảy thở dài: “Căn nhà này mấy chục năm rồi, cũng nên dỡ đi thôi.”
“Ờ ha,” ông chú Bảy cũng ngậm ngùi: “Chỉ là nghĩ đến cái tuổi này còn phải xây nhà mới, trong lòng cứ thấy gượng gạo.”
“Gượng gì mà gượng?” Bà thím Bảy lầm bầm: “Ở thành phố, ông thấy ở đó không có đất trồng trọt. Mà về đây cũng có thấy ông trồng gì đâu. Căn nhà to như vậy, chỉ có hai người sống, tối về mà chẳng có tí hơi người nào cả.”
Xây một cái nhà nhỏ mới, chỉ hai ông bà ở cũng không thấy trống trải, mà lại tụ khí. Mùa đông đặt cái lò sưởi trong phòng, tối về tiện tay quăng ít củi khô vào là ấm áp ngay.
Chứ như bây giờ, sân thì tối om, trong nhà cũng tối om. Người già thì ngủ nông, hay đi vệ sinh, cửa gỗ cũ thì cứ kẽo kẹt kẽo kẹt.
Ông chú Bảy nghĩ thấy cũng đúng, liền phấn khởi kể với bà thím Bảy: “Hôm qua tôi gửi cho bà cái hình ấy bà có coi không? Tôi coi trên Douyin đó, người ta xây nhà cho người già, phòng tắm còn có ghế ngồi, tay vịn các thứ! Mình cũng làm như thế, tôi thấy bản thiết kế mà Tiểu Triệu đưa cho mình cũng có nhắc tới…”
Bà thím Bảy thì lầu bầu: “Người ta được con cái xây nhà sửa nhà cho, còn mình thì…”
Ông chú Bảy liếc nhìn bà: “Bà nói xem, đang yên đang lành bà nhắc đến nó làm gì? Con trai gì mà như khách lạ, có tí tình cảm nào đâu?”
“Chờ đến lúc mai mốt tụi mình già yếu không đi nổi, là tụi mình phải lặn lội tới tận biên cương tìm nó, hay nó quay về chăm tụi mình? Tôi thấy Kiều Kiều còn đáng tin hơn nó.”
Hai người bỏ bánh bao vào tủ đông, dùng ấm điện mới mua sau khi về quê đun một ấm nước, rồi sơ sài ngâm chân, vậy là đi ngủ.
Cũng đến giờ ngủ rồi, mai con trai về, ông làm cha phải để cho nó biết, ai mới là cha thật sự!
Nghĩ đến hôm nay ngoài bánh bao còn mang về một đống túi lớn túi nhỏ, ông chú Bảy đầy thỏa mãn, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Còn lúc này?
Trong nội thành Vân Thành, A Y Cổ Lệ đang ở khách sạn, nhìn hai cô con gái đang ngủ say, oán trách chồng:
“Lẽ ra chúng ta nên về thăm cha mẹ sớm hơn mới phải. Bấy nhiêu năm nay, cả Kiều Lặc Bàng với A Phủ cũng chưa từng gặp ông bà, em cũng vậy…”
Tống Thư Lượng đã mệt rã rời sau cả ngày chơi với con, giờ nằm rồi thì khoát tay lười biếng:
“Lễ tết chẳng phải vẫn gọi điện video đó sao? Nhìn trong video cũng như gặp ngoài đời thôi, lì xì còn gửi cả đống…”
Thấy vợ vẫn có vẻ áy náy, anh ta bật dậy:
“Em không biết đấy thôi! Quê anh đường rất khó đi, đâu như chỗ biên cương bên mình toàn đất bằng đâu.”
“Anh cũng chỉ sợ về quê rồi, muốn quay lại thành phố phải đi một đoạn xa, phiền lắm. Dù sao cha anh cũng không vội lúc này, mấy hôm nay đưa cả nhà đi chơi xong, mai đúng lúc về ăn Tết Tiểu niên là vừa…”
Nói rồi anh ta lại nằm xuống, mắt nhìn trần nhà cảm thán:
“Thành phố phát triển nhanh thật, cảm giác chẳng còn giống lúc anh đi nữa. Nếu không đọc trước mấy bài hướng dẫn, chắc anh cũng chẳng biết chỗ nào dắt con đi chơi…”
Vợ anh ta nghĩ một lúc, lại có chút tiếc nuối mà nói:
“Xiên thịt nướng ở đây không ngon. Đáng lẽ mình nên mang theo hai con dê về cho cha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1180-con-trai-cua-ong-chu-bay-ve-roi.html.]
“Khó mang lắm.” Tống Thư Lượng lúc này đã buồn ngủ, lầm bầm đáp: “Tết mà người đông thế kia, mang kiểu gì? Đợi về rồi gửi chuyển phát nhanh đi.”
A Y Cổ Lệ liếc nhìn anh ta, trong lòng nghĩ: lần trước anh cũng nói thế, sau lại bảo chuyển phát đắt quá, rồi lại than gửi đông lạnh dễ bị rã đông…
Nhưng, chồng cô ta đã nói vậy, bao năm nay anh ta cũng đã vì gia đình này mà cố gắng tất cả. A Y Cổ Lệ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng tiện nói gì thêm nữa, dứt khoát dọn dẹp rồi lên giường nằm nghỉ.
…
Sáng sớm hôm sau, Tống Thư Lượng hỏi lễ tân và thuê được một chiếc taxi.
Tài xế khá cởi mở, nhìn ba mẹ con dân tộc vùng biên sau xe, rồi lại nhìn sang Tống Thư Lượng ngồi bên cạnh:
“Anh bạn, anh về làng Vân Kiều làm gì thế? Quê nhà hả?”
“Ừ.” Tống Thư Lượng gật đầu: “Cha tôi giờ về quê rồi, dịp Tết đưa mấy đứa nhỏ về thăm.”
“Ồ, hay quá nhỉ! Tôi biết làng Vân Kiều đó, bên đó năm nay vừa mới làm đường nhựa xong, giờ chạy xe bon bon lắm luôn. Nghe đâu chính quyền thành phố sang năm còn định đầu tư đường dây điện mới nữa… Chậc, không biết cúng ông nào mà linh vậy, chuyện tốt cứ rơi vào cái làng đấy…”
Tống Thư Lượng nghe mà ngơ ngác, hiểu lơ mơ.
Dù sao hồi anh ta đi, đường làng còn lầy lội đầy bùn, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, anh ta cứ tưởng cùng lắm cũng chỉ lên được đường bê tông thôi chứ, ai dè đường nhựa luôn rồi?
Anh ta không nói gì thêm, chỉ nghe tài xế thao thao bất tuyệt.
Cho đến khi vào đến làng, anh ta thật sự đờ người ra.
Vì làng đã thay đổi ít nhiều, mà anh ta thì lại không nhớ rõ nhà mình nằm hướng nào nữa rồi…
Lúc này, ngay đến ánh mắt của tài xế cũng nhìn anh ta bằng vẻ ngờ vực.
May mà ông chú Bảy nhờ Tống Đàm gửi địa chỉ định vị giúp, lúc xuống xe, tài xế còn thở dài:
“Anh bạn à, anh đi bao nhiêu năm rồi vậy? Sao mà ngay cả gốc gác của mình cũng quên mất rồi?”
Tống Thư Lượng ngoài cười gượng ra, cũng không biết nói gì thêm.
Cũng vì sự trở về của anh ta, căn bếp mười mấy năm chưa từng bốc khói của ông chú Bảy, nay lại một lần nữa nổi lửa.
“Về rồi à?” Bà thím Bảy c.uối cùng cũng gặp lại con trai mình.
Nhưng điều bất ngờ là, trong lòng bà không hề có cảm giác xúc động quá lớn như tưởng tượng. Trước đó còn sợ mình sẽ rơi nước mắt, cảm thấy yếu lòng, thế mà giờ nhìn người đàn ông lạ lẫm, gương mặt già dặn trước mắt, xúc cảm dường như đều trở nên trì trệ.
c.uối cùng chỉ có thể gượng gạo nói ra ba chữ ấy.
Thao Dang
Tống Thư Lượng thì không nhận ra, lúc này chỉ ném cái túi xuống đất:
“Cha! Mẹ! Con về rồi. Cha con đâu?”
Ông chú Bảy lúc này đang bưng chén từ bếp đi ra:
“Ối chà, quý nhân tới nhà à, bao nhiêu năm không thấy anh về thăm nổi một lần!”
Tống Thư Lượng cười lớn.
“Cha, cha cũng thật là! Con còn phải lo cho vợ con con cái nữa, không tiện. Mà cha mẹ cũng có thể tới thăm tụi con mà, bên con phong cảnh đẹp lắm đó.”
Ông chú Bảy trong lòng thầm trợn trắng mắt: ai thèm bên các người cái gì chứ.
Nhưng con dâu đứng bên cạnh dẫn theo hai cô cháu gái, dù không dám lên tiếng nhưng cũng là hai đứa vẫn gọi “ông ơi” qua video. Ông chú Bảy chỉ có thể thở dài, rồi đưa hai cái chén ra:
“Đây là Khải Minh với Tư Nguyệt hả, ôi chao, nhìn ngoài đời còn xinh hơn trong video… Lại đây nào, nghe nói bên các cháu nhiều bò dê lắm, hay uống sữa bò đúng không? Đây là sữa mà Kiều Kiều sáng sớm đã lên tận bãi cỏ mang về đấy…”