Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1218: Một lứa tám đứa. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:06
Lượt xem: 188

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Quách Đông nói ra câu đó, thật sự là có tình cảm với nhà họ Tống rồi.

Bởi vì, nếu lỡ như khách hàng của cô ta biết được loại thuốc ấy mà cô ta còn cho heo uống, thôi xong luôn, cô ta không dám tưởng tượng cái danh tiếng đó sẽ sụp đổ đến mức nào nữa.

Dù cô ta tự tin rằng dù có sụp rồi khách vẫn sẽ mua, nhưng cảm quan về hình ảnh thương hiệu rõ ràng là khác hẳn.

Thế nhưng còn chưa kịp để Tống Đàm quyết định, thì từ trên núi đã thấy vài người trẻ chạy thở hổn hển tới, chính là ba người Yến Nhiên.

“Dì ơi, con thấy dì đăng lên bạn bè rồi!”

“Heo lên giống thật rồi ạ?”

Ba người mặt mày kích động, trông vô cùng háo hức.

Nhưng heo động dục thì có gì đáng mong chờ lắm vậy? Cái biểu cảm của mấy người thực sự khiến người khác khó mở lời.

Ngay sau đó, thấy Tăng Hiểu Đông bước hẳn lên trước:

“Dì à, giờ không cần đi tìm heo đực nữa, giờ người ta toàn dùng tinh heo đông lạnh để phối thôi!”

Tề Lâm cũng đã rút điện thoại ra:

“Muốn phối giống gì? Bên cháu có đủ mối hết ạ.”

Yến Nhiên mùa đông này trắng trẻo lại, nhìn trông dịu dàng thục nữ, tưởng như đến nói to cũng không dám.

Nhưng giờ đây cô ta nghiêm túc lấy iPad ra, từng tấm từng tấm ảnh giống heo được cô đưa cho Ngô Lan xem:

“Thường thì khi chọn giống heo làm cha, mình cần cân nhắc kích thước. Nếu heo mẹ quá nhỏ mà giống đực to quá thì có thể đẻ khó.”

“Nhưng heo nái nhà mình, con heo trắng lớn này to thật rồi, nên chọn giống nào cũng không ngại, giờ mình chỉ cần xem mình ưu tiên tiêu chí gì thôi…”

Trên màn hình iPad là hình đủ loại: lông đen, lông trắng, lông đỏ, thậm chí có cả lông đen trắng lẫn lộn…

Một tấm kế một tấm, khiến Ngô Lan nhìn đến hoa cả mắt, ngay cả chuyện tinh đông lạnh cũng tạm thời bị bà quên khuấy mất, chỉ biết hỏi:

“Chọn sao giờ?”

Yến Nhiên ngừng một lát, rồi quay lại tấm đầu tiên.

Là một con heo lông màu đỏ nâu.

“Con đề nghị chọn heo giống Duroc. Giống này làm cha thì đời con sinh ra có khả năng thích nghi rất tốt, mà tỷ lệ nạc cũng cao.”

“Quan trọng nhất là, tuy nó lông đỏ nâu, nhưng phối với heo trắng nhà mình thì heo con sinh ra vẫn trắng hết…”

“Ồ ồ ồ…”

Ngô Lan chẳng hiểu rõ lắm, heo đen sau khi cạo lông thì cũng trắng mà, vậy sao con heo đỏ này lại cần nhấn mạnh chuyện đó nhỉ?

Nhưng nhìn thể trạng con này thật sự lực lưỡng, làm heo giống chắc chắn ổn!

Thế là bà lập tức quyết:

“Vậy lấy con heo ngoại này đi!”

“Nó ở đâu thế? Nếu mà phải đi cả ngàn dặm mới đem được về thì không được đâu, còn phải nuôi cho quen đã chứ.”

Tống Đàm bất đắc dĩ:

“Mẹ à, mẹ không nghe bọn họ nói à? Tinh heo đông lạnh đó. Heo không cần tới, chỉ cần gửi nhanh là được ạ.”

“Cái gì?”

Ngô Lan ngẩn người ra một lúc lâu mới kịp phản ứng, bây giờ thì không biết phải nói gì luôn.

“Gì chứ… giờ phối giống heo mà cũng… cũng hiện đại cỡ này rồi hả?”

Kiểu phương pháp cao cấp thế này, rõ ràng là một cú sốc với người cả đời chỉ quen dùng cách cũ để nuôi heo như cbàô. Nhưng nghĩ kỹ lại, trên Douyin người ta còn có cả tinh đông lạnh của người, heo thì sao lại không có được?

Chỉ là…

“Cái này có mắc không vậy?”

Bà chợt nhớ lại hồi nuôi bò, giáo sư Tống từng nói có con bò giống mà tinh đông lạnh bán đến 66 vạn…

Bò mà còn sang chảnh vậy, thì heo chẳng phải cũng đắt à?

Yến Nhiên tự tin mỉm cười:

“Dì yên tâm! Giống Duroc giờ là giống phổ biến nhất ở nước mình, giá rẻ lắm, con gọi người liên hệ ngay.”

Lúc này Lục Xuyên cũng bước đến nhìn mấy tấm hình, đột nhiên phóng to ảnh, tỉ mỉ quan sát:

Thao Dang

“Đây là heo Duroc à?”

“Ừ, sao thế?”

Tống Đàm biết rõ một thói quen nho nhỏ của anh, đã nghiên cứu thứ gì thì phải nghiên cứu cho tới nơi tới chốn.

Sau này chắc chắn sẽ đưa vào sách, đúng chuẩn không bỏ phí chút kiến thức mới nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1218-mot-lua-tam-dua-1.html.]

“Anh định viết về heo à?”

“Không.” Lục Xuyên lắc đầu, sau đó lật tìm trong nhóm độc giả của mình:

“Chỉ là… anh cứ thấy con heo này quen quen…”

Lật một lúc, c.uối cùng anh cũng tìm ra đoạn trò chuyện đó.

“Ờm… nếu mọi người không ngại chạy sang thành phố Hoa ở bên cạnh lấy về, con heo này chỉ cần không g.i.ế.t mổ thì có thể tặng miễn phí cho mọi người.”

Anh gửi ra một tấm hình.

Chỉ thấy trong đó là một con heo đực Duroc, thể trạng vạm vỡ, ánh mắt hiền khô.

Bộ lông đỏ nâu óng mượt, phần đầu và đuôi ánh lên sắc vàng, bóng loáng trơn tru, rõ ràng được chăm rất kỹ, đến mức vóc dáng còn nổi bật hơn cả ảnh tham khảo ban đầu.

À cái này…

Mọi người ngẩn ra. Ngay cả Tề Lâm cũng rướn người qua xem kỹ:

“Ai nuôi đấy? Nuôi đỉnh thật!”

Thành phố Hoa thì không xa, nếu là trong thành phố, lái xe chừng hai tiếng là tới.

Lục Xuyên dừng một chút:

“Là một độc giả của tôi nuôi, hồi đó có người tặng cho, nói là heo con huyết thống vàng ròng, lớn lên sẽ có lông vàng rực.”

Độc giả đó cũng khá giả, nhà ở biệt thự lớn, nên nuôi làm thú cưng cũng không ngại.

Kết quả là, heo này về nhà ăn được, ị được, chạy được, ngủ được, còn đi cày cỏ, phá bồn hoa trong sân…

Nhưng vì nó quá đáng yêu lại thông minh, người trong nhà cũng không nỡ bỏ đi…

Thế rồi mọi chuyện bắt đầu… lệch hướng.

Đầu tiên, giống huyết thống vàng ròng này quá biết… lớn!

Tiếp theo, lông chẳng những không vàng, mà càng ngày càng đỏ nâu.

Ăn ngày càng nhiều, lớn ngày càng nhanh, từ heo con nhỏ xíu, biến thành heo hạng trung, giờ đã thành heo khổng lồ…

Từng mong nó sẽ thơm nức người và lông vàng óng ánh, giờ thì chỉ cầu mong nó đừng to thêm nữa.

Mà giờ con heo này đã tròn một tuổi, đã trưởng thành rồi!

Ảnh mà Lục Xuyên chia sẻ còn có tấm đội nón sinh nhật nữa cơ!

Chỉ là, nó thật sự quá bự rồi! Thật sự quá bự!

Lật lại lịch sử trò chuyện, độc giả kia đang than khổ trong nhóm:

Giờ thì nuôi không nổi nữa.

Không phải vì ăn quá nhiều hay tốn kém, mà là nhà anh ta ở biệt thự tự xây, ông bà cụ mỗi ngày dắt heo đi dạo, đã bị hai lần kẻ lạ nhòm ngó.

Một lần thì đối phương định dắt heo chạy thẳng, làm người bị đụng ngã vào bồn hoa ven đường, may mà không bị thương nặng.

Một lần khác là giữa đêm leo tường vào, định lén dắt heo đi.

Ông cụ nghe động ra xem, suýt nữa gây ra tai nạn.

[Không chịu nổi nữa rồi.]

[Tôi thật sự có tình cảm với "Hương Hương" mà.]

[Nhưng không được, nó to quá, nhìn là biết ngon! Hai lần trước còn may, gặp phải kẻ độc ác thì…]

[Tôi không thể vì "Hương Hương" mà khiến hai ông bà gặp nguy hiểm. Khu này vắng vẻ quá, tôi thì chẳng mấy khi ở đây. Họ thích trồng rau, thích làm vườn, thích giao lưu với hàng xóm nên mới chọn sống ở đây…]

Tống Đàm đọc xong đoạn trò chuyện, lại nhìn đồng hồ.

“Gửi hôm kia, chắc còn chưa đưa đi đâu chứ?”

“E là không dễ đâu.” Lục Xuyên hồi tưởng:

“Con heo đó anh ấy đăng tìm người nhận nuôi lâu rồi.”

Nhưng nhiều nơi nói miệng thì tốt, nhưng khi người ta yêu cầu không được g.i.ế.t thịt, hoặc nếu c.h.ế.t thì phải chôn, lại thêm điều khoản phạt vi phạm, thì ai cũng từ chối.

“Anh nghĩ heo của anh ấy nuôi rất tốt, nếu mọi người cần giống heo lâu dài, có thể nhận về thử xem.”

Suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung:

“Nếu chi phí nuôi heo quá cao, thì chọn tinh đông lạnh vẫn hợp lý hơn.”

Lúc này, ba người Yến Nhiên đã dán mắt vào ảnh và video, xuýt xoa không ngừng:

“Nuôi đỉnh thiệt luôn á!”

“Thân hình này cũng hơi quá khổ rồi, ngày cho ăn gì vậy trời?”

“Mang về làm giống chắc lời lắm đó! Bởi nuôi một con heo một năm tốn cùng lắm một hai nghìn tệ tiền ăn. Mà giờ tinh đông lạnh cũng rẻ lại tiện, thật sự khó chọn bên nào hơn nha.”

Loading...