Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1192: Hai anh em. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:09
Lượt xem: 186
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Quân cau mày, một lời nói dối phải dùng cả trăm ngàn lời dối khác để che lấp, chuyện đời quả thật đúng như vậy. Bây giờ anh ta muốn nói thêm gì cũng không mở miệng nổi.
Nhưng rất nhanh, mẹ Tần lại xoay giọng:
“Nhưng mà con cũng lớn rồi, trai trẻ mà cứ ôm mãi lương cứng thì đúng là áp lực hơi lớn. Muốn làm ăn thì cứ làm, mười vạn tám vạn nhà mình chịu được.”
“Biết đâu con kế thừa được thiên phú của mẹ, làm ăn phất lên thì sau này con định tiếp quản bên nào đây?”
Bà làm bộ làm tịch thở dài lo nghĩ, nhưng trong lòng thì rõ ràng đang vui lắm.
Ngược lại, Tần Quân thì đang nghĩ tới khoản nợ của mình ở chỗ Tống Đàm, không nhịn được liền ho khan một tiếng:
“Cái đó… mẹ, mẹ tài trợ chút đi.”
“Được!” Mẹ Tần đồng ý ngay, nói năng cũng hào sảng:
“Mẹ với cha con chỉ có mình con là con trai, chỉ cần con đừng khởi nghiệp quá nhiều, đừng bước quá lớn, thì nhà mình vẫn nuôi nổi.”
“Phải nói trước nhé, mặc kệ con tính toán ra sao: mỗi hai năm con chỉ có một lần khởi nghiệp, một lần mẹ chỉ tài trợ mười vạn thôi.”
“Làm được thì không cần mẹ tài trợ nữa, làm không được thì về mà ngẫm lại cho kỹ.”
Bà nghĩ đến những người mình tiếp xúc hằng ngày và đám trẻ nhà họ, trong lòng không khỏi cảm thán.
Bây giờ người ta chẳng sợ con cái phá phách, chỉ sợ con mình đòi… khởi nghiệp thôi.
Đặc biệt là mấy đứa chẳng hiểu chuyện gì, mắt cũng không chớp mà dám đốt cả mấy triệu vào đó, đến nỗi kéo cả một gia đình đang phất lên xuống bờ vực thẳm.
Tần Quân thì nhìn qua có vẻ chững chạc, nhưng giờ mới bắt đầu khởi nghiệp, bà cũng không dám đưa tiền quá tay.
Lúc này, Tần Quân lại đang suy tính đến một chuyện làm ăn khác.
Dù trước đó còn lưỡng lự, nhưng giờ mẹ đã nói vậy rồi, đợi bà rời khỏi phòng, anh ta đắn đo một hồi rồi vẫn gọi cho Trương Yến Bình:
“Anh nói xem, nếu tụi mình thương lượng với Tống Đàm, liệu có thể nhận thầu vụ câu cá không?”
“Hả?” Trương Yến Bình ngẩn người: “Sao tự nhiên cậu nghĩ tới cái đó?”
“Tôi vừa nhận ra là cái homestay của mình thực ra không có lợi thế cạnh tranh cốt lõi nào cả. Mới mở thì khó tạo tên tuổi, có khi nên bắt đầu từ mấy ông mê câu cá sẽ dễ hơn.”
Thao Dang
Trương Yến Bình suy nghĩ một chút, thấy đúng là cũng không khó. Chuyển hướng nhóm cần thủ kia chắc chắn không ai phản đối, vấn đề duy nhất là Tống Đàm.
Nhưng mọi người cũng đã quen nhau gần một năm, giờ đã có ý tưởng thì chẳng cần khách sáo nữa, anh ta liền gọi thẳng cho cô:
“Đàm Đàm, nếu anh muốn tiếp nhận vụ câu cá, bên em tính giá sao?”
“Hả?” Tống Đàm khó hiểu: “Cái đó không phải vốn dĩ là tính vào homestay của anh sao?”
“Anh tìm mấy ông cần thủ, giá cũng là anh định, cơm nước vận chuyển gì cũng do anh làm, sau này ký túc xá và nhà ăn trên núi cũng là anh xử lý…”
Ngay từ đầu, kéo nhóm cần thủ về chính là để tiện bán hàng. Bây giờ hàng hóa đã c.ung không đủ cầu, mà vẫn duy trì được mô hình cũ, tất cả là nhờ Trương Yến Bình chăm chỉ và tinh ý.
Tống Đàm nghĩ kỹ lại, riêng việc câu cá thôi thì nhà cô cũng không kiếm được bao nhiêu.
“Em còn đang định hỏi bao giờ anh mới chính thức làm vụ này đây. Giờ mới nhớ ra à?”
Ban đầu đám cần thủ thuê tháng vào mùa thu là có thể ở lại trên núi, nhưng sau này có bảo vệ, công nhân lên đông, ký túc xá trên núi không thể cho người ngoài ở tùy tiện được nữa.
Còn về tiền thuê thì…
Cô cười:
“Nếu không câu được cá thì không thu đồng nào. Nếu câu được, kể cả chỉ là một con cá lòng tong, chỉ cần người ta muốn ở lại, thì bên anh trả em 100 tệ một người mỗi ngày… Anh Yến Bình, cái này không lời đâu.”
Tất nhiên, nếu có ông nào thật sự giỏi câu được một chục con thì anh ta vẫn phải trả đúng 100 tệ như vậy.
Cô lại bổ sung: “Giai đoạn đầu nếu muốn kéo nhiều khách thì giun đất tự đào nhé.”
Trương Yến Bình cũng bật cười: “Được. Anh nhớ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1192-hai-anh-em-2.html.]
Người thân đã làm tới mức này rồi, thì cái gì cần tính cứ tính, cái gì nên mập mờ cũng mập mờ…
Sự ủng hộ to lớn của Tống Đàm đối với họ, bất kể là tiền bạc hay tài nguyên, anh ta đều ghi nhớ trong lòng.
Đúng lúc đó, Ngô Phương ở dưới lầu gọi vọng lên:
“Yến Bình, năm nay nhà mình nhận không ít đồ tốt từ Đàm Đàm, nghe nói đều là thứ bán được giá cao đấy.”
“Con xuống kho xem thử có loại trái cây nào bên đó thích ăn không, ghi hết vào danh sách. Đợt hàng mới nhất về, trước Tết mình đem biếu qua đó.”
Bà bận rộn lo toan không thiếu việc:
“Đàm Đàm bây giờ cũng có người yêu rồi, lỡ Tết người ta qua nhà hay gì đó, nhà cửa có sẵn trái cây, khỏi phải ra ngoài mua. Cầm biếu người khác cũng thể diện hơn…”
“Ui chao, hai đứa đều xinh trai đẹp gái thế kia, đến lúc kết hôn rồi, Yến Bình à, sau này con với tiểu Quách mà sinh con thì nhớ xem kỹ một chút đó nha.”
Bà quay đầu lại, nhìn Trương Yến Bình đầy lo lắng:
“Tiểu Quách mặt mũi cũng sáng sủa, nhưng nếu sinh con mà giống con thì… chẳng phải hơi tiếc à?”
Trương Yến Bình: … được rồi, ép cưới bây giờ còn kiêm luôn ép sinh con, đúng là cha mẹ chỉ cần một kẽ hở là lao vào!
“À đừng quên. Cũng phải chuẩn bị chút trái cây mà bác sĩ TIểu Quách thích ăn. Cô ấy thích loại nào? Hay giờ gửi trước cho mấy thùng nhé?”
…
Tóm lại, Tết nhất mà, hết việc này đến việc kia, nói tới nói lui, hoặc là công việc, hoặc là người yêu, hoặc là con cái… Chủ đề cứ vòng quanh như vậy, mãi chẳng thoát được.
Còn ở Thanh Thành, Ngô Linh vừa đổi ca trong tiệm trà sữa xong, mới vào phòng thay đồ thì đã nghe đồng nghiệp hỏi:
“Ngô Linh ơi, nghe nói Tết này, cô định dẫn bạn trai về nhà hả?”
“Ừm.” Ngô Linh gật đầu: “Bọn tôi yêu nhau cũng gần một năm rồi, còn chưa cho cha mẹ gặp qua lần nào.”
Đồng nghiệp liền tỏ ra ghen tị:
“Sướng thật đấy. Mẹ tôi thì chẳng cho tôi yêu người ở xa, sợ cưới xong lấy chồng xa rồi khổ.”
Ngô Linh nghĩ nghĩ, cũng nói thật:
“Nhà tôi vốn dĩ cũng ở một làng quê nghèo heo hút, dù có tìm người địa phương đi nữa thì cũng phải chạy cả tiếng mới lên được thành phố.”
“Nói là người địa phương, chứ so với người ngoài tỉnh cũng chẳng khác mấy, giờ tàu cao tốc tiện quá rồi.”
Đồng nghiệp tò mò: “Vậy hai người tính định cư ở đâu? Về quê bạn trai cô à?”
“Ừm.” Ngô Linh hơi đỏ mặt: “Nhà anh ấy điều kiện khá tốt, nhà cửa xe cộ đều mua xong cả rồi, còn trả một lần hết luôn. Tuy ở thị trấn, nhưng nghe nói cũng sầm uất lắm.”
Cô chìm trong bầu không khí tình yêu:
“Tôi cũng từng gọi video nói chuyện với ba mẹ anh ấy rồi, người rất dễ chịu, còn bảo chờ tớ tốt nghiệp thì sang đó thi công chức hay xin biên chế, sau này sống không áp lực.”
“Hả?” Đồng nghiệp nghe tới đó liền ngớ người:
“Cô còn chưa tốt nghiệp mà đã tính kỹ như vậy luôn hả? Vậy sao không thi ở quê cô luôn đi?”
Ngô Linh sững lại:
“Quê tôi chi tiêu cao lắm. Hơn nữa, cha mẹ anh ấy chỉ có mình anh ấy là con, nếu theo tôi về quê tôi ở thì cha mẹ anh ấy biết làm sao?”
Đồng nghiệp có hơi do dự: “Nghe thì cũng có lý, nhưng tôi cứ thấy có gì đó là lạ… À đúng rồi, cô đã mua vé về quê chưa?”
“Mua rồi.” Ngô Linh gật đầu:
“Tết mà, vé tàu khó đặt lắm. Ban đầu tính đến nhà sáng ngày 28, ai ngờ tranh vé không được, chắc phải tối hôm đó mới tới.”
Cô có chút xót tiền:
“Nhà tôi không có xe, tối đến chắc lại phải thuê xe về nhà. Mà Tết thuê xe ở bến không biết có bị tăng giá không nữa…”