Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 991: Ăn bất cứ thứ gì bạn muốn.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:48:07
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy trong chiếc túi giấy nho nhỏ, bên trong được lót bằng những tờ giấy nướng trắng tinh, từng chiếc bánh nhỏ được gói cẩn thận.
Bánh không to, cỡ như bánh bí đỏ bình thường, chỉ là có phần dày dặn hơn chút. Tống Đàm đếm thử, tổng cộng có tám cái.
Bốn cái màu vàng óng là bánh khoai lang, vừa mở túi ra đã ngửi thấy hương khoai lang thơm lừng.
Còn bốn cái có màu cháy cạnh, chắc là bánh củ cải sợi, dạo trước Tống Đàm có gửi củ cải đi mà.
Nhìn sang bên kia, có lẽ đi vội nên không chuẩn bị hộp đựng cơm, chỉ dùng hai chiếc chén trắng muốt như ngọc, bên trong là cháo vàng óng rắc thêm chút hành lá, được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm, rất cẩn thận.
Một bên còn chuẩn bị thêm giấy ăn và muỗng sứ trắng tinh xinh xắn, nói về sự chu đáo thì mấy dịch vụ đồ ăn ngoài cũng chỉ đến thế mà thôi.
Kiều Kiều cẩn thận bưng chén ra, kinh ngạc nói: “Chị ơi, mép chén còn vẽ hoa này! Màu vàng nhạt, còn có cả cỏ xanh nữa!”
Tống Đàm cũng bưng chiếc chén còn lại lên, phát hiện trên đó cũng vẽ hoa màu xanh nhạt, xen chút cỏ xanh, chỉ điểm xuyết nhẹ nhàng chứ không hề lòe loẹt. Nhìn kiểu dáng và kích cỡ, hai chiếc chén này chắc là cùng một bộ.
Thật đẹp quá đi!
Kiều Kiều cũng không nhịn được mà ngắm tới ngắm lui, sau đó thắc mắc: “Sao nhà mình không có mấy cái chén xinh như này nhỉ?”
Tống Đàm thầm nghĩ, nhà mình ăn cơm ai nấy như heo vục máng, cũng không đến nỗi quá lộn xộn, nhưng mà dùng mấy cái chén nhỏ như này, bưng đi bưng lại mấy lần thì ai mà giành được thức ăn chứ!
Muỗng sứ trắng tinh còn có viền hoa văn mạ vàng, đúng là tinh xảo quá đi mất!
Khi lớp màng bọc được gỡ ra, hương thơm lập tức ập vào mặt, bụng Kiều Kiều cũng réo lên “rột rột”: “Thơm quá đi mất!”
Cháo này chắc là hâm vội nên hành lá bên trên đã hơi sẫm màu, nhưng không hề làm giảm hương vị thơm nồng.
Muỗng sứ trắng chạm vào cháo vàng óng, khuấy nhẹ một cái liền lộ ra từng miếng khoai lang được cắt hạt lựu, còn có cả...
Tống Đàm múc một muỗng nếm thử, mắt sáng rỡ: “Biết nghĩ ghê, cháo trứng muối đấy!”
Vị mặn béo của trứng muối hòa quyện với vị dẻo thơm của gạo nếp, lác đác điểm thêm hương thơm của hành lá, lại có những miếng khoai lang vàng ươm xen kẽ...
Không nói nhiều, anh chàng đẹp trai kia nấu ăn đúng là có gu thẩm mỹ! Ở nhà họ Tống đúng là hiếm gặp được người như thế. Cũng đúng thôi, không phải đầu bếp không giỏi, mà là lũ heo con trong nhà ăn khỏe quá đi mất!
Kiều Kiều cầm lên một cái bánh khoai lang, giấy nến bên ngoài thấm bớt dầu, dù đã hâm lại nhưng bánh vẫn thơm lừng, cắn một miếng vào, còn có thể cảm nhận được bên trong thơm ngậy mùi mè rang!
Mè đen rang chín rồi giã nhỏ, trộn với đường làm nhân, khoai lang và bột nếp vốn đã thơm dẻo, qua một lần chiên nữa, hương thơm ngào ngạt tỏa ra, thật sự hấp dẫn lòng người.
“Wow...” Đôi mắt Kiều Kiều sáng lên lấp lánh: “Anh trai giỏi thật đó! Em về nhà cũng phải làm mấy cái bánh này mới được!”
“Được thôi!” Tống Đàm cũng thấy ngon thật, mè đen bên trong chắc là loại nhà mình gửi tặng hồi thu rồi, không ngờ giờ vẫn chưa ăn hết. Cái anh Lục Xuyên này đúng là ăn uống tiết kiệm quá mà!
Thử luôn bánh củ cải sợi, hình như có cho thêm tóp mỡ, cắn một miếng, giòn rụm thơm phức, ngon đến mức không thua gì món ăn trong nhà hàng cao cấp!
“Được được được!” Tống Đàm tấm tắc khen không ngớt: “Quả nhiên người đẹp thì gu thẩm mỹ cũng tốt, chất lượng c.uộc sống cũng không tệ chút nào!”
Hai chị em không nói nhiều nữa, cúi đầu chén sạch.
...
Lý sư phụ từ chỗ cổng vòm vàng quay lại, sợ khách hàng chờ sốt ruột. Nhưng vừa mở cửa xe, không đợi ngửi thấy mùi thơm nhẹ trong xe, mà ngay lập tức bị một mùi hương thơm lừng ngọt ngào ập thẳng vào mũi.
Vô thức, bụng ông “rột rột” kêu một tiếng!
Bắt gặp ánh mắt tò mò của Kiều Kiều, Lý sư phụ vội xua tay lia lịa: “Không đói, không đói đâu! Tôi mới ăn xong trước bảy giờ mà!”
Kiều Kiều vẫn đang ôm c.h.ặ.t chén cháo trong tay đó nhé!
Cậu nhóc chưa từng dùng qua loại chén đũa tinh xảo như thế, lúc này bưng chén lên uống cháo cũng trở nên chậm rãi, nhã nhặn hẳn, ngược lại còn nếm ra được từng tầng hương vị trong chén cháo.
Giờ thì tò mò nhìn Lý sư phụ:
“Nhưng mà chú ơi, trong mắt chú đang viết rõ ràng là ‘muốn ăn quá đi!’ luôn đó! Có phải là cơm nhà tụi cháu thơm quá, thơm đến nỗi quyến rũ cả chú rồi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-991-an-bat-cu-thu-gi-ban-muon.html.]
Lý sư phụ: …ờm cái này… cái này…
Ông ta đã từng này tuổi rồi, giờ mà nói ra là thèm ăn, chẳng phải có chút mất mặt sao?
Nhưng mà nghĩ lại, chỉ trong chớp mắt, khách hàng nhà người ta lấy đâu ra mấy món tinh tế như vậy chứ? Chẳng lẽ còn đặt cơm cao cấp từ khách sạn 5 sao mang tới à?
Ông không nhịn được liền thắc mắc hỏi thẳng.
Kiều Kiều lắc đầu, chỉ tay ra ngoài:
“Vừa nãy anh trai cháu tự làm rồi mang ra đó.”
Ô hô!
Lý sư phụ lập tức phấn khích:
“Anh trai cháu làm nghề gì thế? Có phải là chuyên làm đầu bếp tư nhân không? Nếu phải thì về sau để chú quảng cáo giúp, tay nghề này không chê vào đâu được! Đến cả chén đĩa cũng tinh xảo như thế, chén cháo này chắc không rẻ đâu ha?”
Ông ta thầm đoán trong bụng, kiểu gì chén cháo này cũng phải cỡ 68 hay 88 tệ chứ chẳng chơi.
Tống Đàm bật cười, đưa qua một cái bánh khoai lang:
“Chú thử một cái đi, món này là người ta làm ăn ở nhà thôi, không phải đồ bán đâu.”
Lý sư phụ vốn định từ chối, ông là tài xế chở khách, đâu thể tùy tiện ăn đồ của khách chứ.
Nhưng nhìn chằm chằm vào cái bánh khoai lang đó, lời từ chối vừa lên đến miệng đã bị cơn thèm nuốt chửng mất rồi, c.uối cùng cũng chỉ còn lại một câu ngại ngùng:
“Vậy thì… ngại quá ha…”
Mặt thì xấu hổ, nhưng tay thì đã không kìm được mà nhận lấy cái bánh nhỏ rồi.
Bánh khoai lang vẫn còn ấm, hâm nóng lần hai khiến vỏ ngoài có thêm một lớp giòn cứng. Lý sư phụ không nhịn được cắn ngay một miếng, lớp vỏ giòn tan lập tức vỡ vụn, vị thơm ngọt mềm mại của khoai lang hòa quyện cùng nhân mè đen béo ngậy lan tỏa trong miệng.
Hai loại hương vị đặc biệt đan xen, mỗi lần nhai đều tràn ngập sự ngọt ngào thỏa mãn.
Nhất là độ ngọt này hầu hết đều đến từ chính vị ngọt của khoai lang, nhân mè đen bên trong chỉ thêm chút xíu đường, càng nhai càng thơm, càng nhai càng dậy vị.
Ngay cả ông xưa nay không thích ăn đồ ngọt cũng hoàn toàn không cưỡng lại nổi!
“Trời ơi, ngon quá đi mất…”
Lý sư phụ nuốt vội miếng bánh, đôi mắt sáng rực cả lên.
Thì… khoai lang cũng chỉ là khoai lang thôi, mè đen cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, mà sao cái bánh này lại ngon đến mức đó chứ?
Kiều Kiều đắc ý cười tít mắt:
“Khoai lang với mè đen đều là nhà cháu tự trồng đó!”
Lý sư phụ chợt nhớ đến mấy lời trước đây về dưa chuột, củ cải, dưa hấu nhỏ… Lúc này trong lòng không khỏi nghĩ.
Nếu thật sự ngon như thế này, mấy chục tệ một cân hình như cũng chẳng phải đắt… Hay là…
Miếng bánh c.uối cùng cũng được nuốt xuống, tay ông giờ chỉ còn trơ trọi mỗi tờ giấy gói.
Mà trong xe, Tống Đàm và Kiều Kiều đã ăn xong bữa tối, đang chuẩn bị thu dọn chén đũa cất vào túi rồi.
Cửa kính xe được hạ xuống, gió lạnh thốc vào mang theo từng hạt tuyết buốt giá, Lý sư phụ rốt c.uộc cũng tỉnh khỏi cơn mộng đẹp trong cái rét căm căm.
Nghĩ đến chuyện mình phấn đấu cả tháng trời chỉ thu hoạch được có 250 cân củ cải…
Thao Dang
Hu hu…
Sự thật phũ phàng về cái nghèo hôm nay lại khiến ông đau lòng rồi.