Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 526: Chuyên gia đến.
Cập nhật lúc: 2025-02-17 22:51:28
Lượt xem: 266
Đúng 3 giờ chiều, Tống Đàm đúng giờ đưa ba người đến ga tàu cao tốc.
Nhìn chiếc bán tải cũ kỹ của mình, cô không khỏi cảm thán: "Vẫn hơi nhỏ thật, nhưng may là cốp xe có thể để hành lý."
Một giáo sư và ba nghiên cứu sinh, vừa đủ bốn người.
Để tỏ lòng tôn trọng, cô còn lót vài tấm bìa cứng dưới thùng xe, sợ xóc nảy làm hỏng vali của họ.
Nhìn sang Kiều Kiều bên cạnh, vẻ mặt đầy phấn khích, cậu đội mũ lưỡi trai, trên vali đặt một chiếc ba lô nặng trịch (học theo Trương Yến Bình và Tần Quân), lúc này đã không kịp chờ đợi mà vẫy tay chào cô:
"Chị ơi, tạm biệt! Em sẽ mua ngọc trai cho chị! Thầy Tần bảo trên bãi biển có rất nhiều chỗ bán ngọc trai!"
Tống Đàm: …
"Được rồi được rồi, biết rồi… Mau vào ga đi."
Đợi mọi người đi khuất, cô ngồi trong xe, nhìn bãi đỗ xe dưới tầng hầm yên tĩnh, bỗng thấy hơi trống trải.
Haizz, từ khi trở về, cô chưa từng xa Kiều Kiều ngày nào.
---
Bên này.
Trương Yến Bình và Tần Quân dẫn Kiều Kiều dạo một vòng quanh ga tàu cao tốc: "Đến đây, theo anh soát vé, phải đặt giấy tờ vào chỗ này, nếu không biết thì nhìn người phía trước làm thế nào."
"Vẫn không hiểu hả? Đừng sợ, cứ mạnh dạn hỏi người khác."
"Đó là nhận diện khuôn mặt, đúng rồi!"
"Chỗ này bán đặc sản đấy, nhưng đắt hơn bên ngoài chút, đây rồi, chỗ ngồi, mình ngồi đợi tàu nhé…"
Trương Yến Bình thả người ngồi phịch xuống ghế.
Những người xung quanh lén nhìn sang.
Đúng là một nhóm khá đặc biệt.
Người đi đầu da ngăm đen, vóc dáng vạm vỡ, trông có vẻ khó gần, nhưng khi hướng dẫn trong ga tàu lại cực kỳ tỉ mỉ và kiên nhẫn.
Người bên cạnh da trắng, gương mặt thư sinh, trông khá điềm đạm, thường xuyên bổ sung những chi tiết nhỏ.
Còn cậu trai được hai người họ như che chở ở giữa, chắc tuổi còn nhỏ, da trắng, đôi mắt trong veo, suốt đường đi cứ quay trái quay phải, đầy vẻ tò mò…
Học sinh mới tốt nghiệp cấp ba à? Ôi, đẹp trai ghê!
Trương Yến Bình nhìn màn hình lớn: "Tàu vào ga chắc còn 10-20 phút nữa, mình ăn chút gì đi."
Nói rồi, anh ta lấy trứng luộc ra: "Ăn không?"
Tần Quân chần chừ: "Giờ luôn hả?"
Bữa trưa vừa ăn no nê, lúc đi còn mỗi người gặm hai miếng dưa hấu nữa mà.
Trương Yến Bình ngẫm nghĩ: "Ờ ha, vậy mỗi người một quả đào trước đi."
Thao Dang
Tần Quân đồng ý, cũng mở ba lô lấy ra.
Rộp!
Ba người cắn một miếng đào giòn ngọt, hương đào thoang thoảng lan ra khắp không gian, khiến một cô bên cạnh không nhịn được quay sang, chăm chú nhìn chằm chằm quả đào.
Cho đến khi ánh mắt chạm phải Kiều Kiều đang tò mò nhìn lại.
!!!
Cô vội vàng quay đầu đi.
Nhưng…
Mua đào ở đâu vậy? Nhìn ngon quá!
Còn đang lưỡng lự, bỗng nghe một giọng khác: "Cháu trai, đào này mua ở đâu thế? Trông… trông…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-526-chuyen-gia-den.html.]
Ngon quá trời! Cô kia âm thầm nối câu trong lòng.
"Trông tươi quá." Người hỏi vẫn cố giữ bình tĩnh.
Kiều Kiều nhìn quả đào: "Chú ơi, đây là đào nhà cháu trồng, bán hết rồi ạ! Siêu thị cũng hết luôn rồi!"
"Hả?" Người kia tiếc nuối nhưng lại tò mò: "Vào siêu thị bán hả?"
"Vâng vâng vâng!" Kiều Kiều tự hào gật đầu, chẳng mấy chốc hai người đã trò chuyện rôm rả.
Mà thật ra, cậu cũng đâu có nói dối.
Hai mươi mẫu đất trồng đào thu hoạch mất đúng năm ngày, ngày đầu tiên chỉ hái chứ chưa giao hàng, những ngày sau đều tranh thủ vận chuyển suốt đêm đến kho. Dù vậy, nguồn cung cho siêu thị cũng chỉ cầm cự được đến sáng ngày thứ bảy là hết sạch.
Ông chủ Tiền và ông chủ Vương thậm chí còn chẳng kịp giữ lại cho mình vài thùng, toàn bộ đều được bán sạch trơn.
Hai người họ không chỉ kiếm lời đầy túi mà còn giành được cả tình bạn quý giá với quản lý siêu thị, không còn cách nào khác, tiếng thơm của đào lan truyền rất nhanh, thu hút không ít khách hàng mới trước giờ chưa từng bước chân vào siêu thị cao cấp của họ phải đăng ký thẻ thành viên!
Siêu thị cần gì nhất? Chính là danh tiếng và thói quen mua sắm của khách hàng!
Những quả đào ngon thế này, chỗ khác không có, chỉ có ở đây… Như vậy chẳng phải sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng khách hàng sao?
Cuối cùng, phí thuê địa điểm không chỉ được giảm mạnh, đối phương còn dặn đi dặn lại rằng: “Lần sau có hàng ngon như thế thì cứ mang thẳng qua đây nhé…”
Hai ông chủ thậm chí còn đạt được thỏa thuận sơ bộ với Tống Đàm về vụ hợp tác trồng hạt dẻ sắp tới.
Trương Yến Bình và Tần Quân liếc mắt nhìn nhau, cũng không ngăn Kiều Kiều tám chuyện với người ta.
Cậu nhóc tuy hơi ngốc nghếch, nhưng lại rất đáng yêu, vô cùng nghe lời.
Tống Đàm dặn dò: “Không được tiết lộ thông tin cá nhân cho người lạ, cũng không được đi đến nơi vắng vẻ với người lạ…”
Điểm thứ hai thì chưa kiểm chứng được, nhưng khoản giữ bí mật thì… nghe Kiều Kiều tám suốt hơn mười phút rồi mà vẫn chưa để lộ ra chút thông tin nào về bản thân.
Ngược lại, hai người lớn đứng nghe lén bên cạnh thì giờ đã nắm rõ: ông chú kia năm nay 47 tuổi, tên là Vệ XX, sống ở khu chung cư XX gần trường tiểu học XX ở khu phố cũ Vân Thành, dưới lầu nhà ông ta còn có một chậu hoa trà siêu to…
Mãi đến khi loa phát thanh vang lên: “Chuyến tàu XXX sắp vào ga…”, cuộc trò chuyện tưởng chừng như bất tận mới chịu kết thúc.
Kiều Kiều hớn hở đẩy va-li, hòa vào dòng người xếp hàng lên tàu. Ông chú phía sau vẫn còn bịn rịn: “Ây dà, nhóc à, cậu cũng đi chuyến này hả? Ngồi khoang mấy thế? Ghế mình gần nhau không nhỉ? Trời ơi, đúng là có duyên quá! Ha ha ha!”
Ông ta cười to đến mức Trương Yến Bình và Tần Quân đều không dám nhìn thẳng.
Chú ơi! Hai người tám lâu như vậy, chú vẫn chưa nhận ra vấn đề gì à? Kiều Kiều nó chưa trả lời thẳng bất kỳ câu hỏi nào của chú đâu!
Thậm chí nó còn chẳng hiểu rõ chú đang hỏi gì nữa!
Cuối cùng, Tần Quân chỉ nhếch môi cười, giơ ngón cái về phía Trương Yến Bình:
“Dạy dỗ quá đỉnh! Quá chất!”
---
Bên này, Tống Đàm lại đang chỉnh sửa danh sách các loại cây muốn trồng trong điện thoại thì nhận được một cuộc gọi:
“Alo, là giáo sư Tống ạ… Vâng vâng, tôi là Tống Đàm đây… Xe đậu ở khu C173… Là chiếc bán tải Wuling cũ cũ đó… Thấy rồi thấy rồi!”
Cô vội vàng bật đèn xi-nhan, sau đó bước xuống xe chào đón: “Giáo sư Tống phải không ạ? Mời mời mời, đi đường vất vả rồi…”
Giáo sư Tống có làn da đen sạm, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt, trông nghiêm nghị vô cùng. Ba sinh viên đi theo phía sau – hai nam một nữ – ai nấy đều khỏe khoắn, mặc áo dài tay và quần dài gọn gàng. Nhìn họ, chỉ cảm giác xắn quần là có thể lội ruộng leo núi ngay lập tức…
Trời ơi! Mấy người này còn “nông dân” hơn cả nông dân nữa!
Cùng lúc đó, nhóm giáo sư Tống cũng sững sờ khi thấy Tống Đàm.
Đây là dáng vẻ của người trồng lúa, trồng đào, nuôi lợn, nuôi gà đây á?
Hai bên nhìn nhau, giáo sư Tống lúng túng đứng khựng lại.
Một lát sau, ông mới giả vờ bình tĩnh đẩy va-li đi tiếp.
Nhưng chưa đi được bao xa, hành lý đã bị Tống Đàm giữ lại. Cô cười tươi rói, chân giẫm lên bánh xe, tay nhẹ nhàng xách bổng va-li đặt vào thùng xe bán tải.
Nhìn mà cứ tưởng cái va-li kia nhét toàn rơm rạ hay gì ấy!
Quan trọng hơn là, miệng cô còn vô cùng chân thành: “Xe của em hơi cũ, nhưng mà em có lót bìa carton dưới đáy rồi, không lo trầy xước đâu ạ…”