Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 449: Điều trị bằng kim anh tử.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:27
Lượt xem: 235

Trên đường đi, bí thư Tiểu Chúc cứ cười hề hề mãi, khiến Quách Đông không khỏi có chút ngại ngùng.

Về đến nhà Tống Đàm, việc đầu tiên cô ta làm là lấy ra một cân kim anh tử mà Kiều Kiều đã hái, cẩn thận xem xét, không phải vì quá sốt ruột, mà là để thể hiện bản thân rất điềm tĩnh.

Kim anh tử trong giỏ quả nào cũng tròn bầu dục, phủ đầy gai nhọn, màu đỏ ánh kim rực rỡ.

Không chỉ không lẫn một tạp chất nào, ngay cả phần cuống có gai cũng đã được cắt bỏ khá dài, đúng thật là hàng chất lượng cao, lại còn được hái rất cẩn thận.

Thao Dang

Quách Đông quay sang hỏi: “Dì ơi, trong nhà có bao tải vải bố nào không dùng đến không? Rách cũng không sao ạ, con muốn làm sạch gai của kim anh tử.”

“Có, có, có!”

Ngô Lan lập tức chạy vào kho lục tìm một hồi, rất nhanh đã lấy ra một cái bao tải cũ màu xanh xám, chắc là dùng để đựng cám lúa mì.

Quách Đông cũng chẳng ngại gì, cho kim anh tử vào bao, cuộn lại vài vòng rồi ném xuống đất, sau đó nhấc chân lên lấy đế giày chà mạnh.

Bí thư Tiểu Chúc nhìn mà giật giật khóe mắt.

“Không phải cô nói dược liệu này rất quý sao? Sao lại chế biến kiểu này?”

“Chứ không thì sao?”

Quách Đông thản nhiên đáp: “Những nhà chuyên làm cái này, tay họ chai sần cả rồi, không sợ gai nhỏ, có thể dùng tay chà luôn.”

“Nhưng tôi thì không làm được, cứ dùng giày trước đã, có bao tải bọc bên ngoài, cô lo cái gì? Dù sao cũng chỉ có một ít, tôi thử dược tính trước đã.”

Nghĩ vậy, cô ta liền sực nhớ ra, nhìn quanh đám người nhà họ Tống mỗi người một việc, bèn hạ giọng nói với bí thư Tiểu Chúc:

“Nếu tôi thực sự ở lại đây, cô giúp tôi nói với nhà Tống Đàm một tiếng, dược liệu này đừng bán đắt thế chứ!”

Hai trăm tệ cũng quá trời rồi!

Bí thư Tiểu Chúc cười đầy ẩn ý: “Vậy tôi hỏi cô nhé, hai bữa cơm cô ăn ở đây, ra ngoài bỏ hai trăm tệ có mua được không?”

“Bản thân tôi cũng phải mất công sức lắm mới có thể đến đây ăn ké đấy! Với chất lượng này, cô tuyệt đối không lỗ đâu! Cô nên thấy may mắn vì hiện tại chưa có ai cạnh tranh với mình đi!”

Quách Đông im lặng.

Thôi được rồi.

Cô ta cúi đầu tiếp tục chà kim anh tử, miệng thì thản nhiên nói lớn: “Dì ơi, kim anh tử hấp chín phơi khô có thể bảo quản rất lâu. Ngoài ra còn có thể kết hợp với a giao làm cao kim anh tử, hoặc nấu thành siro đường.”

“Thật sao?” Ngô Lan lập tức vui vẻ ra mặt.

Bác sĩ Quách này sao mà nhiệt tình thế! Chà, đúng là một cô gái thật thà.

Chỉ có điều…

Bà nhìn đống quả đầy gai mà Quách Đông vẫn đang hì hục xử lý, lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cái này phiền phức quá, trong nhà cũng không thiếu đồ ăn, dì không muốn tốn công làm đâu.”

Kim anh tử đúng là phiền thật.

Chỉ một cân kim anh tử mà Quách Đông chà đi chà lại mất gần hai mươi phút, sau đó mới đổ ra, rửa sạch.

Nhưng vẫn chưa xong!

Cô ta lại vào bếp mượn d.a.o và thớt, tỉ mỉ bổ từng quả ra làm đôi, rồi lại tìm một cái đũa (vì thực sự không có thìa nhỏ đến vậy), từng chút từng chút moi hết hạt vụn bên trong ra.

Cuối cùng, rửa sạch lại lần nữa, rồi mới lần lượt xếp lên vải màn trắng phơi khô.

Đến khi làm xong hết, trong nhà lại sắp đến giờ ăn.

Tống Đàm nhìn cô ta đầy nghi ngờ, rất có cảm giác rằng vị bác sĩ Quách này làm việc tỉ mỉ đến thế, là để cố tình kéo dài thời gian, nhằm mục đích ở lại nhà cô ăn thêm một bữa.

Nhưng bác sĩ Quách lại bưng bát cơm dưới nắng, mặt không đổi sắc, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, như thể thật sự cho rằng hai trăm tệ có thể ăn được cả đời…

May mà, nhờ có đồng chí Bí thư Tiểu Chúc nhiệt tình hết mức, trên bàn ăn làm hai bát canh rượu nếp trứng gà, sau đó trịnh trọng tuyên bố.

Thôn Vân Kiều của bọn họ, có bác sĩ mới rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-449-dieu-tri-bang-kim-anh-tu.html.]

"Yên tâm đi!" Bí thư Tiểu Chúc rất có tay nghề "Lát nữa mấy cái chứng chỉ của cô, tôi sẽ đóng khung treo lên tường cho!"

"Còn nữa, liên hệ lại khách hàng cũ, kiếm hai cái băng rôn đỏ thắm!"

"Với cả, nếu người nhà cô dám mò tới quậy phá, yên tâm, cả thôn này sẽ là chỗ dựa cho cô!"

Quách Đông… mặc dù là vậy.

Nhưng mà cô giỏi nhất lại là mấy bài thuốc bổ thận tráng dương, bây giờ khách hàng giàu có nhất cũng thuộc nhóm đó…

Khụ.

Cái băng rôn này… không biết khách hàng có chịu mất mặt mà gửi tới không nhỉ? Hay chẳng may lại viết mấy câu kiểu Khôi phục phong độ đàn ông gì đấy… Thế thì treo hay không treo đây?

Nhìn thấy cô có vẻ khó xử, Bí thư Tiểu Chúc cũng tinh tế hỏi luôn.

Thế là Quách Đông cẩn thận lựa lời, hạ giọng nói ra chuyên môn của mình.

Tống Đàm, người có đôi tai thính nhất trần đời, lập tức nghe thấy…

Ban đầu cứ tưởng cô ta chỉ có bí quyết riêng, ai ngờ lại là chuyên gia chính hiệu cơ chứ.

Bí thư Tiểu Chúc…

À ừm…

Cái này…

Cô ấy cũng thấy hơi tê người rồi.

Lại quay đầu nhìn sang: "Cô định thử nghiệm tác dụng của kim anh tử này trên ai đây? Nhà lão Tống toàn là đàn ông độc thân, bắt ai thử thuốc thì cũng hơi thiệt thòi quá nhỉ?"

"Ai nói thế?!"

Ngô Lôi đang ăn cơm điên cuồng, nghe xong lập tức phản bác theo phản xạ: "Tôi có bạn gái rồi!"

Lệ Lệ của anh ta tuy dạo này ngày càng bận rộn, nhưng tình yêu đích thực của họ sẽ không bị thời gian và khoảng cách chia cắt!

Bí thư Tiểu Chúc nhìn anh ta một hồi lâu, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ: "Thôi đi! Yêu xa? Lại còn là tù cải tạo? Tình yêu kiểu trạng thái lượng tử này sớm muộn gì cũng sụp đổ về phía độc thân thôi!"

Quách Đông thì không thấy đó là vấn đề: "Không sao, chỉ cần nhìn dược liệu là có thể đoán được hiệu quả rồi. Sau này tôi báo với khách hàng là có thêm dược liệu mới, cứ để họ tự trải nghiệm xem sao… Yên tâm, họ chắc chắn sẽ tình nguyện thôi."

Dù gì thì phương thuốc gia truyền này của cô, phối hợp với dược liệu bây giờ, cũng không phải lần đầu đã chuẩn ngay, mà phải dựa vào bắt mạch, hỏi han, điều chỉnh thêm bớt, mới có được công thức hoàn hảo nhất.

Những khách hàng đã dùng lâu năm đều rất tin tưởng cô, không thiếu người sẵn lòng thử!

Nhưng vấn đề tiếp theo mà Quách Đông sắp đối mặt lại càng đau đầu hơn.

Cô trông mong nhìn Ngô Lan: "Dì ơi, con làm bác sĩ ở thôn mình, có thể bao cơm được không? Con có thể trả tiền mà."

"Ai dà…"

Ngô Lan cũng rất khó xử: "Con xem nhà dì mỗi ngày nấu cơm vất vả lắm, mà phần lớn là nhờ ông chú họ của tụi nhỏ phụ giúp… Không phải vấn đề tiền bạc đâu…"

Bà lại nhìn mấy ông già bà cả trên bàn ăn, lúc này ai cũng có vẻ mặt đau lòng không nỡ, rồi mới nói: "Hay thế này đi, nếu con thực sự thích ăn cơm nhà dì, thì có thể mua rau tươi mỗi ngày, có gì, dì ưu tiên bán cho con! Tính theo giá thị trường nhé."

"Nhưng mà bác sĩ Quách này… giá nhà dì so với thôn thì hơi khác biệt đó, con tạm thời giữ bí mật giúp dì một thời gian nhé."

Dù sao cũng không thể giấu quá lâu, nhưng ít nhất là đợi bán xong mấy lứa đào, có trong tay một khoản kha khá rồi, thì nói chuyện mới có trọng lượng.

Quách Đông là đứa trẻ lớn lên trong thôn, đương nhiên hiểu rõ mấy chuyện đỏ mắt ganh ghét đáng sợ thế nào.

Cô vừa do dự vừa vui vẻ nhận lấy "đặc quyền" mua rau của Ngô Lan, nhưng mà ngồi nghĩ lạ.

Hình như vẫn có gì đó hơi sai sai nhỉ…

Nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ thêm, bởi vì Ngô Lan đã nhanh chóng quan tâm hỏi tiếp: "Chiều nay con có bận gì không? Nếu không thì dì gọi vài người qua giúp con dọn dẹp phòng khám nhé?"

"Tiện thể xem cần bổ sung đồ gia dụng gì không, nếu đặt hàng online thì cố gắng chọn hãng Fengfeng Express ấy, Tiểu Trương ngoài trấn có thể lái xe chở qua giúp con luôn."

Quách Đông ngay lập tức ném sạch nghi ngờ ra sau đầu, chân thành nói: "Cảm ơn dì ạ!"

Loading...