Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 878: Livestream đào củ sắn dây.

Cập nhật lúc: 2025-04-24 16:01:40
Lượt xem: 173

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ sáng sớm, Tôn Tự Cường đã lái máy xúc lên núi, Kiều Kiều cưỡi Đại Đóa theo sau, trong thùng xe còn chở theo hai bé mèo cam, phía sau thì… cả một bầy chó lao vù vù theo!

Đứa nào đứa nấy mập mạp lực lưỡng, khí thế bừng bừng, khiến Trương Yến Bình nhìn mà không nhịn được thốt lên:

“Đại tướng Kiều Kiều xuất quân, đúng là oai phong lẫm liệt quá đi!”

Đã đến mức Kiều Kiều cũng ra trận, Tần Quân, làm “thầy giáo bất đắc dĩ” không còn học sinh để dạy, cũng lững thững đi theo. Thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta rút điện thoại ra bấm “tách” một phát.

Trương Yến Bình thò đầu lại xem, thốt lên:

“Woa! Bố cục đỉnh thật!”

Chụp được cảnh Đại Đóa bảy sắc rực rỡ như cầu vồng, hai bé mèo cam lấp lánh trong ánh nắng sớm, ngồi trong thùng xe há miệng ngáp dài dễ thương vô đối.

Sau xe là một đàn chó lông bóng mượt, bám sát chạy theo như đuổi gió, vừa uy mãnh vừa náo nhiệt!

“Nhanh nhanh nhanh, gửi cho tôi! Tôi lấy làm ảnh bìa livestream ngay bây giờ luôn!”

Trương Yến Bình hăng hái: “Lần này phải làm preview tử tế mới được!”

---

Trên núi, chú Trương Vượng đã mượn được cả chồng sọt nhựa từ xưởng về để đựng củ sắn dây, giờ nhìn cả sườn đồi xanh rì, dây leo to như cánh tay, trong lòng vừa vui vừa tiếc.

Tiếc là bởi mảnh đất này từ khi để hoang không trồng trọt nữa, tự nhiên mọc đầy sắn dây, ông với bà vợ mỗi năm đào, đã kéo dài suốt mười năm rồi.

Những cây sắn dây lâu năm nhất cũng đã mọc mười năm, dây leo to bằng bắp tay, chắc nịch.

Còn vui mừng là vì đợt này đào hết, chắc chắn sẽ kiếm được một mớ tiền. Có tuổi rồi, có tiền trong tay mới thấy an tâm.

Kiều Kiều dựng giá đỡ điện thoại, canh góc sao cho vừa quay được sườn đồi, vừa thấy rõ mấy cụm sắn dây dày đặc bên rìa, cười mãn nguyện:

“Các bạn nhỏ, hôm nay mình sẽ dạy các bạn cách đào củ sắn dây nhé!”

Ngay lúc đó, Trương Yến Bình thở hồng hộc chạy tới:

“Đừng… đừng bắt đầu vội! Để anh làm ảnh bìa livestream cái đã!”

Anh ta móc điện thoại, chỉnh sửa mấy cái, ảnh bìa livestream lập tức đổi sang bức của Tần Quân chụp.

Mới hơn bảy tám giờ sáng, ánh nắng thu vừa lên ánh vàng ươm, vậy mà đã có rất nhiều người ùa vào phòng livestream.

Trương Yến Bình đắc ý: “Thấy chưa? Ảnh bìa tốt quan trọng cỡ nào!”

Tần Quân nhìn kỹ danh sách bình luận: “Không có ai kêu ‘điểm danh’ hay ‘mở bài’ gì cả, rõ ràng toàn fan cũ vào… Với Kiều Kiều ấy, có ảnh bìa hay không cũng không quan trọng lắm.”

Trương Yến Bình bực tức: “Sao có thể! Sáng sớm thế này mà không nhờ ảnh bìa bắt mắt thì ai mà mò vào xem?!”

Tần Quân chậm rãi:

“Có khi chỉ đơn giản là dân công sở dậy sớm, bất kể xuân hạ thu đông, giờ này đều phải đi làm?”

Người vừa vào livestream: …

[Hu hu vừa nghe đến mà muốn khóc!]

[Công sở tinh thần thép, livestream giờ này là đỉnh của chóp.]

[Mắt nhắm mắt mở nghe thông báo là bấm vào luôn, mà nghe đại ca hắc đạo nói vậy thì phải thoát ra… nhìn ảnh bìa cái đã]

[Ảnh bìa đẹp quá đi! Nhìn là biết không có bàn tay bên A nhúng vào, hu hu!]

[Ghen tị ghê… núi non đất rộng, nhiều tiềm năng phát triển, chỉ có nông thôn là chân ái!]

Thao Dang

Đang rôm rả thì Tôn Tự Cường đi tới, mặt mày bất lực:

“Chú ơi, 1 ngàn 5 trăm tệ này con lỗ to luôn rồi! Hôm qua con không nhìn kỹ, đâu có để ý núi nhà chú ngoài sắn bột ra còn nhiều sắn gỗ như vậy đâu!”

Kiều Kiều ngơ ngác: “Anh Tôn, sắn nào chả là sắn dây ạ?”

[Giơ tay phát biểu: tôi biết nè! Sắn bột nhiều tinh bột, sắn gỗ ít bột hơn, nhưng tác dụng thì như nhau]

[Ủa thì ra sắn dây còn phân loại nữa à?]

[Cái gì? 1500 là thu mua á?]

[Mơ đẹp thật đấy nha, chỗ tôi mà là sắn dây dại tự nhiên, giá bột lên tới 80 tệ một cân luôn rồi đó!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-878-livestream-dao-cu-san-day.html.]

[A a a a bột sắn dây! Loại hoang dã đó, tôi muốn mua!]

[Cả sườn đồi thế này đều là sắn dây, thế này chắc không tính là hoang dã nhỉ?]

[Chứ bạn tưởng phải tận trong rừng sâu núi thẳm mới tính là hoang à? Trong mấy bụi cây thế này cũng là tự mọc cả đấy!]

[Dân quê chả ai đi trồng cái này đâu, muốn có thì cứ vào núi mà đào thôi…]

[Đừng quên nhé, mấy tháng trước ngọn núi này vẫn là đất hoang, chỉ là sau đó mọi người vào dọn dẹp hết rồi!]

---

Tôn Tự Cường cũng phải bó tay:

“Sắn dây ăn sâu vào đất mà! Nếu là sắn bột thì củ mập hơn, cắm không sâu bằng, máy đào còn xoay xở được.”

“Nhưng sắn gỗ thì khác, củ dài thòn lòn, mọc sâu khủng kh.i.ế.p, có khi đ.â.m sâu cả mấy mét… ai mà đào cho hết nổi?”

Không phải không đào được, nhưng đào lên thì vừa hao sức, vừa tốn thời gian, máy móc cũng phải cày bở hơi tai.

Chưa kể sắn bột cho nhiều tinh bột, 100 cân có khi thu được 40–50 cân bột, còn sắn gỗ thì cùng lắm 100 cân được 10 cân bột đã là đỉnh rồi.

“Chú ơi chú à, sao chú không tập trung để giống sắn bột mọc nhiều hơn chút chứ?!”

Trương Vượng gãi đầu ái ngại:

“Hồi đó bốn bề đều là núi hoang, dây leo mọc tự nhiên cả, bọn tôi mỗi năm chỉ chọn mấy bụi nào chắc khỏe thì đào, đâu có để ý bên trong là loại gì…”

Còn chuyện trồng sắn dây à?

Người trong làng không ai làm thế bao giờ.

Vì sắn dây rễ đ.â.m sâu, thân dây leo um tùm, nếu mọc quá khỏe thì che hết ánh sáng, quấn c.h.ặ.t các cây khác, khiến mấy loại cây xung quanh không sống nổi.

Mà cái này nếu không đào tận gốc, năm sau lại mọc, ai từng c.uốc đất đào núi mới hiểu đào tận gốc khổ đến mức nào, không ai điên mà trồng thứ này cả!

Dù sao chỗ họ thì cây không nhiều, núi thì cả đống.

Tần Quân suy nghĩ một chút:

“Không sao đâu, cậu cứ làm theo tiến độ của mình là được. Còn mấy chỗ sắn gỗ quá sâu không đào hết thì để khi nào rảnh chú Trương tự c.uốc sau, cũng không ảnh hưởng gì.”

Kiều Kiều giơ tay:

“Em cũng muốn đào thử!”

Trương Vượng cười ha hả:

“Được chứ, chỉ cần tránh xa máy xúc ra, muốn đào chỗ nào thì đào nha.”

“À đúng rồi Kiều Kiều, em nhớ nói với khán giả livestream là đây không phải sắn dây nhà mình trồng, sau này có bán thì giá vẫn sẽ như giá thị trường thôi.”

“Dạ rõ!”

Tần Quân liếc điện thoại:

“Hôm qua anh có nhắn bí thư Tiểu Chúc bảo chuẩn bị sẵn tài khoản livestream, để sau này nếu làng mình có nhiều sản phẩm thì còn có kênh bán thêm…”

Chưa dứt lời, đã thấy bí thư Tiểu Chúc cưỡi xe máy từ đâu phóng lên dốc, làm Trương Yến Bình ngớ người:

“Ủa? cô cũng biết chạy xe máy à? Cô có bằng không đó?”

Câu hỏi này… đúng là dở rồi.

Bí thư Tiểu Chúc đảo mắt trừng trắng:

“Tôi chạy mô tô khi mà anh còn chưa biết đạp xe công cộng đâu nhé!”

Con nhà lính sống trong đại viện, lên trời xuống đất có gì không biết làm? Hồi còn trẻ điên c.uồng cũng từng trải rồi, giờ thì khác, gánh vác trách nhiệm, cảm nhận ánh sáng của Đảng, quá khứ để nó… ngủ yên đi.

Cô ta phất tay, xắn tay áo lên, móc điện thoại ra:

“Tần Quân, tôi chưa tìm được ai livestream hợp cả. Mấy bà cô trong làng á, lúc tám chuyện thì oang oang như loa phát thanh, mà đến lúc lên hình là đỏ mặt tía tai, lí nhí ngại ngùng.”

Cô ta bất lực đưa điện thoại:

“Cậu mở cho tôi cái livestream, tôi tạm thời nuôi tài khoản này, sau này tìm được người phù hợp thì đổi người dùng sau.”

May mà giờ chính sách nới lỏng rồi, mấy huyện mấy xã khác cũng có lãnh đạo livestream giúp dân bán hàng, nên việc cô ta làm cũng không đến mức nổi bật gì cả.

Loading...