Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1206: Không tiêu đề.
Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:46:13
Lượt xem: 207
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tàu cao tốc ngồi suốt một đêm thật sự rất mệt, đặc biệt là với Lục Xuyên.
Thế nên dù trong lòng vẫn ngập tràn niềm vui, nhưng anh vẫn thay ra bộ vest đã mặc nguyên một đêm, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong phòng ấm áp thoải mái, có dòng linh khí nhẹ nhàng lưu chuyển mà anh không hề hay biết. Những vết sẹo đã lâu không để tâm tới giờ lại hơi ngứa ngáy. Anh theo bản năng nghiêng đầu, khẽ dụi lên gối rồi lại tiếp tục ngủ mê man chẳng hay biết gì.
Ngoài cửa sổ, một nhóm sóc dán sát mặt lên kính, bị ép dẹp dí, nhảy nhót như muốn thừa cơ kiếm chút lợi lộc. Nhưng Đại Cam không biết từ lúc nào đã âm thầm nhảy lên bậu cửa sổ…
Lũ sóc lông xám vốn nhìn đã xinh xắn hơn mấy loại khác, nhưng trong mắt Đại Cam lại càng mập, càng vui mắt hơn. Nó ngọ nguậy m.ô.n.g, kêu lên một tiếng ngọt ngào.
Lũ sóc: …
Chỉ trong nháy mắt, sau một màn dựng đuôi xù lông, chúng “vèo vèo” chuồn sạch, không dám bén mảng tới nữa.
Đại Cam đuôi vểnh cao, thành thục chui vào phòng Kiều Kiều. Ở góc tường, Đại Điền trong hộp giày đang ôm một hạt dẻ khô nhai nhóp nhép, khoan khoái tới nheo cả mắt lại.
…
Lục Xuyên không ở đây thì ai cũng thoải mái hơn. Ngô Lan và mấy người trong nhà đang cầm mấy món nữ trang vàng xoay qua xoay lại, như thể chỉ cần nhìn nhiều vài lần cũng thấy sướng trong lòng.
“Đẹp quá chừng!” Bà ngoại không ngớt lời khen: “Còn hơn cả Ngô Lôi!”
Ông ngoại lại hơi không vui: “Nói vậy cũng kỳ, Ngô Lôi là cháu đích tôn của mình đó.” Khen thì khen, nhưng cũng đừng lôi ra so sánh như vậy chứ. May mà Lôi Lôi không có ở đây, chứ nếu nghe rồi thì buồn biết chừng nào…
Ông lão nhỏ thó nghĩ mãi cũng không biết phải hình dung tư duy kỳ quặc của thằng cháu lớn nhà mình thế nào nữa.
Bà ngoại lại hừ một tiếng: “Thì Tiểu Lục cũng là cháu rể của tôi chứ bộ! Cháu trai ruột của tôi đến cái vòng vàng còn chưa mua nổi cho tôi!”
Ngô Lan thì lại đang suy tính: “Con thấy dạo này Lôi Lôi cũng chững chạc hơn nhiều. Nếu nó thật lòng muốn phát triển ở quê thì tranh thủ dịp Tết này giới thiệu đối tượng cho nó cũng được.”
“Con trai con đứa mà, sau Tết là cũng hai mươi bảy, hai mươi tám rồi đấy.”
Kiểu tính tuổi “tuổi ta” thần kỳ này tự dưng làm người ta già thêm mấy tuổi. Tống Đàm mặt vẫn bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt bình luận:
“Chắc không dễ đâu ạ. Dù là y tế hay giáo dục, thành phố vẫn tốt hơn nông thôn. Nghĩ tới tương lai, người ta tất nhiên sẽ ưu tiên ở thành phố.”
Ngô Lan lại một lần nữa tiếc rẻ: “Ai da! Nếu nó sớm ổn định hơn chút, mẹ còn mặt dày gán Điền Điềm cho nó ấy chứ… Con bé đó làm gì cũng chắc chắn, thật sự rất tốt!”
Cái gì cũng bảo là ở thành phố tốt, nhưng không kiếm được tiền thì dù có là “dưới chân Thiên tử” cũng không dễ sống.
Đang nói tới đây thì ngoài sân có tiếng gọi vọng vào:
“Chị dâu ơi! Chị dâu!”
Ngô Lan sửng sốt, ai thế nhỉ?
Ra ngoài nhìn thì thấy một cô gái trẻ, da hơi ngăm, ánh mắt lại sắc bén, chính là Vân Vân, cô gái từ phía nam núi chạy ra ngoài gả cho một người đàn ông bốn mươi tuổi trong làng, giờ đang đứng ở cửa với vẻ ngại ngùng:
“Chị dâu, hôm nay chị không đi chúc Tết à?”
Ngô Lan thầm nghĩ: Đúng là không đi rồi, nếu tôi đi rồi thì cô gọi ai đây?
“Có chuyện gì thế?” Tết nhất mà, bà cũng vui vẻ gọi cô vào nhà, nhưng Vân Vân lại từ chối:
“Chị dâu, Tết nhất em cũng không tiện làm phiền… Chẳng qua em nghe nói nhà mình có anh họ của Đàm Đàm học trường khá tốt, nếu sau Tết rảnh rỗi, không biết có thể nhờ khuyên giùm em một tiếng không?”
Cô ta có vẻ khó xử: “Em học ít, cũng chẳng biết nhiều. Vân Đóa cứ bảo trong trường chẳng học được cái gì, học rồi đi làm cũng chẳng dùng đến, chi bằng ra ngoài kiếm tiền sớm còn hơn…”
Nụ cười của cô ta không tươi như thường, ngược lại còn mang theo chút tự ti:
“Em chỉ nghĩ là nhà mình nhiều người học đại học, nên không chừng mọi người có thể cùng khuyên giúp một chút.”
“Nếu mà học hành vô dụng thì sao người tài giỏi nào cũng đều nhấn mạnh phải học cho giỏi? Vậy Nhà nước còn lập ra giáo dục bắt buộc làm gì nữa cơ chứ?”
“Nhưng em nói thì con bé không nghe đâu. Vân Đóa bảo bây giờ đi thực tập một tháng được có 2000 tệ, nhưng nếu đi làm công nhân, làm đại chỗ nào cũng được bốn năm nghìn rồi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1206-khong-tieu-de.html.]
Vân Vân hôm nay vẫn ăn mặc sặc sỡ như thường. Cô ta rất hài lòng với c.uộc sống nông thôn hiện tại, đánh mạt chược, livestream, lướt Douyin đều cảm thấy vui vẻ.
Nhưng Vân Đóa thì không giống thế. Việc có thể thi đậu đại học chứng tỏ cô bé có năng lực, mà người có năng lực thì không thể không học hành được.
Tấm lòng làm chị như vậy khiến Ngô Lan rất kính trọng, lúc này gật đầu đồng ý:
“Được! Hôm nay bà ngoại với cậu mợ của mấy đứa đều ở nhà tôi, con cháu nhà tôi không phải khoe chứ, cơ bản đều học đại học cả. Em gái cô hôm nay có ở đây không? Có thì gọi qua luôn đi.”
“Toàn người trẻ cả, ngồi xuống nói chuyện với nhau, đừng để lỡ tiền đồ của con bé.”
Vân Vân mừng rỡ như nhặt được vàng:
“Hôm nay luôn ạ? Có khi nào không tiện không? Họ hàng cũng đang tới chơi…”
“Không sao đâu!” Ngô Lan ở nhà suốt ngày nghe bà Đường lải nhải mấy câu lý tưởng vĩ mô, lại thêm ảnh hưởng từ giáo sư Tống nói chuyện toàn chuyện trách nhiệm xã hội, rồi cộng thêm mấy chuyện rối rắm trong làng... tâm tính hiện giờ khác xưa lắm rồi!
Chỉ nói vài câu thôi mà, giúp được người thì càng tốt!
Bà vung tay rất khí thế:
“Không sao cả! Cô biết tôi rồi đấy, tôi không có kiểu hình thức gì đâu, bảo con bé qua thẳng đây luôn đi.”
Nói xong khóe miệng bà khẽ cong lên, tay cũng bất giác sờ sờ cái vòng vàng to tướng trên tay còn lại, đầy vẻ tự hào:
“Vừa hay bạn trai của Đàm Đàm cũng về, thằng bé đó được lắm, là nhà văn lớn đấy, chắc chắn là có học thức, để nó nói vài câu.”
“Còn có Yến Bình, bây giờ lương một tháng gần cả vạn rồi, tốt nghiệp trường 211 hẳn hoi.”
“Bạn gái của Yến Bình hôm nay cũng tới, là bác sĩ Tiểu Quách đó, cô biết rồi mà, giỏi lắm, học y đó! Trình độ chắc gì đã tệ!”
Tống Đàm ở trong nhà nghe mà không khỏi cạn lời.
Nhưng Vân Vân thì lại rất ăn miếng này, lúc này nghiêm túc gật đầu:
“Tốt quá! Ôi mẹ ơi… được được! Vân Đóa bảo sáng nay tới! Tôi nhất định kêu nó qua!”
Nói rồi còn trịnh trọng cảm ơn:
“Chị dâu, cảm ơn chị nhiều lắm nha!”
Cô ta mới hai mấy tuổi, giờ lại vẫy tay với Tống Đàm đang đứng ở cửa:
“Cháu gái lớn, làm phiền cháu rồi nha!”
Tống Đàm: …
Được rồi, cháu gái lớn thì cháu gái lớn, cô chỉ có thể cười khổ: “Dạ vâng.”
…
Còn Vân Vân thì hớn hở trở về nhà. Chồng cô ta đã rửa chén xong, nhóm lửa, rót nước cho cô rồi mới hỏi:
“Vân Đóa tới thì để nó ở phòng trong nha? Em đưa anh 500 đồng, anh sang nhà hok Tống mua chút rau. Nhà họ trồng rau tốt, để cho con bé ăn thử.”
“Thôi đi.” Vân Vân lắc đầu:
“Nhà mình thế nào thì cứ vậy thôi, ăn no là được rồi, mình không cần làm màu. Nó tới chơi có một ngày, mai là đi xe về lại rồi. Tết này nhiều chỗ tuyển PR lắm, nó muốn kiếm tiền.”
Haiz, đúng là hồi xưa nghèo quá nên giờ dù có điều kiện hơn cũng vẫn không dám buông lỏng. Mà Tết nhất, nó cũng chẳng có nhà mẹ đẻ để về, Vân Đóa đến nhà mình cũng không tiện…
Đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng xe, chỉ thấy một cô gái có làn da hơi ngăm, ngũ quan xinh xắn sáng bừng, vừa chuyển tiền vừa cười rạng rỡ nói:
“Cảm ơn ạ! Cảm ơn anh nhiều!”
Rồi mới quay đầu lại, cười tươi với Vân Vân:
Thao Dang
“Chị ơi, em may mắn thật đấy! Tìm xe đi chung trên mạng, vừa hay có người nhận chuyến, mà chỉ lấy có 25 tệ thôi!”