Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1171: Đào măng đông.
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:34
Lượt xem: 224
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tôi không có…”
Giọng đại ca xã hội đen yếu ớt, nét mặt thì nhăn nhó dữ tợn.
“Chậc!” Tần Quân bực mình trợn mắt: “Đàn ông đàn ang mà ẻo lả, anh còn là đàn ông không đấy?”
“Đã không có ý gì với người ta mà ngày nào cũng nhắn tin là sao hả?”
“Sao cậu biết tôi nhắn tin cho cô ấy?!” Trương Yến Bình mặt biến sắc, hoảng hốt: “Cậu lén xem điện thoại của tôi à!”
Tần Quân cười khẩy một tiếng, dứt khoát rút điện thoại ra, đặt nguyên đoạn chat trước mặt:
[Quách Đông: Trương Yến Bình ngày nào cũng nhắn tin cho tôi, chẳng lẽ có tình ý gì?]
[Quách Đông: Toàn nói mấy chuyện doanh số, tồn kho các kiểu… bảo mấy trăm lần là hết hàng rồi, nếu không phải anh ta không có bạn gái, tôi còn tưởng anh ta định mua thuốc!]
[Quách Đông: Đồ thần kinh! Đồ thiểu năng!]
[Tần Quân: ???]
[Quách Đông: Cậu nói giùm anh ta một tiếng, có ý thì nói đại ra, không thì đừng ngày nào cũng nhắn.]
[Tần Quân: ??? Sao cô không nói thẳng với anh ấy đi?]
[Quách Đông: Tính nhờ cậu dò thử xem. Nhưng hình như cậu không biết gì, vậy chắc là anh ta có ý với tôi thật rồi…]
“Anh có thấy mất mặt không?” Tần Quân ngán ngẩm hết sức: “Tôi thấy bác sĩ Quách ở trong làng không còn ai để chọn nữa nên mới ngó đến anh đấy!”
Trương Yến Bình mặt đỏ như gấc, đỏ đến mức cả nước da đen nhẻm cũng ánh lên màu hồng, nhưng giọng nói vẫn yếu ớt: “Nhưng cậu cũng không nên nói thế… dù gì còn có cậu nữa mà? Cô ấy không chọn cậu lại chọn tôi… chắc chắn trong lòng cũng thích tôi đấy.”
Tần Quân: …Đồ mặt dày!
Anh ta cất điện thoại, quay người bỏ đi: “Loại đầu óc toàn yêu đương thì nên lôi ra c.h.é.m hết!”
Ai ngờ vừa xoay người lại, đã thấy Tống Tam Thành từ trong nhà kho lôi ra một cái đòn gánh, vác lên vai chuẩn bị đi đâu đó. Tần Quân hơi sửng sốt:
“Chú, chú định đi đâu đấy ạ?” Mùa đông thì cũng chẳng có việc gì, cần gì đến đòn gánh?
“Sao không dùng xe ba bánh mà lại vác cái này?”
“Không cần thiết.” Tống Tam Thành chỉ tay về phía rừng tre chỗ khúc quẹo phía trước: “Lúc này chắc măng đông đã mọc hết cả rồi. Tôi nghĩ các cậu sắp về rồi, nên định đào ít măng mang về cho mọi người.”
Tần Quân không khỏi im lặng.
Nói sao nhỉ, ý tốt thì là ý tốt thật… nhưng đó là măng đông đấy. Không nói gì khác, cái món đó đúng là nặng kinh người. Gửi nhanh thì phí cao, tự xách về thì cực khổ vô cùng…
“Hay là thôi, khỏi mang đi ạ…” Anh ta khó xử nói.
Tống Tam Thành hơi sững người: “Sao? Cậu không thích ăn à? Thật ra bên tôi không chuộng ăn măng tre, mấy năm nay măng đông chẳng ai thèm. Nhưng tôi thấy mỗi năm chỉ có vụ xuân là măng bán được thôi. Nếu cậu không thích thì thôi vậy…”
Ông cứ lẩm bẩm lầu bầu, còn Tần Quân thì trong lòng giằng co đau khổ: …Cái món đó nặng thật, nhưng mỗi năm chỉ có một loại măng mùa đông thôi! Măng xuân và măng đông ăn là hai kiểu hoàn toàn khác nhau đấy!
Nhưng thật sự rất nặng… xách về kiểu gì đây?
Mà chắc mùa này ăn là ngon nhất…
Anh ta chìm vào vòng xoáy do dự vô tận.
Tống Tam Thành chờ mãi không thấy trả lời, quay đầu lại thì thấy thầy Tần thường ngày nhã nhặn lịch thiệp đã tự xách lấy một cái c.uốc, cười tươi rói nhìn mình:
“Chú, vậy cháu không khách sáo nữa nhé.”
Tống Tam Thành: …
Ông muốn nói là mấy đứa chưa từng làm nông lấy đâu ra sức mà đào măng, nhưng nghĩ lại thì cũng rảnh, bọn trẻ muốn trải nghiệm thì cũng tốt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1171-dao-mang-dong.html.]
Hai người một trước một sau chui vào rừng tre ven đường.
Khu rừng tre này cũng có tuổi đời kha khá, chất lượng tre cũng chỉ thường thôi, vì đã định hình rồi nên dù có linh khí nuôi dưỡng thì thân cũng chỉ dài mà mảnh, không hề thô to như tre ở vùng khác.
Nhưng thắng ở chỗ mọc rất dày, lại đúng ngay chỗ khúc rẽ từ đường cái về nhà, lan rộng thành một mảng.
Nói lớn thì không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Nhìn từ xa, trông cứ như biệt thự nhà họ Tống cố tình xây thêm bức bình phong bằng rừng tre, che chắn cực kỳ tốt.
Chỉ là tre mọc quá dày, nên đòn gánh của Tống Tam Thành chỉ có thể để bên ngoài rừng tre, hai người cầm c.uốc bước vào, muốn vung tay thoải mái cũng chẳng nhấc nổi cánh tay.
Ngó vào trong rừng, ánh sáng lưa thưa rọi xuống, có thể lờ mờ thấy mấy cái tổ c.h.i.m tròn vo được đan bằng lông tơ và cọng cỏ treo trên cành tre.
Thỉnh thoảng có lá tre c.uộn lại như cái ống, bên trong chắc chắn có kén sâu non, đến mùa xuân hè thì thành kho lương thiên nhiên của c.h.i.m chóc.
Lại nhìn thân tre, thon dài cao v.út, ngoài dùng làm hàng rào thì dường như chẳng có tác dụng gì mấy.
Tống Tam Thành vừa gạt đám lá tre khô dày cộp dưới đất vừa nói: “Tre này mọc nhanh kinh khủng, hồi xuân Đàm Đàm đào bao nhiêu là măng, măng đông măng xuân gì cũng đào hết, mà vẫn không ngăn nổi nó mọc… Cậu nhìn xem, trong này chỗ đâu mà đặt chân nữa?”
“Năm sau phải c.h.ặ.t bớt đi, rau trồng nhiều rồi, tiện làm thêm mấy giàn nữa…”
Ông lẩm bẩm nói mãi, còn Tần Quân thì nhìn mặt đất ẩm ướt tối om dưới chân, không nhịn được hỏi: “Chú ơi, làm sao tìm được măng đông vậy? Cháu xem trên video, người ta bảo chỗ nào có măng thì đất sẽ nứt thành khe đó.”
Tống Tam Thành cười ha ha: “Tôi cũng thấy mấy clip đó, nhưng đó là mấy chỗ chuyên ra măng đông ấy, măng người ta to kh.i.ế.p luôn! Bằng bắp đùi cơ!”
“Nhà mình không bằng đâu, măng đông chỉ cỡ bắp tay thôi, nhưng cũng vừa đủ, một cái xào được một đĩa.”
“Với lại, cậu nói chỗ đất nứt ra ấy, là măng đông mọc lớn rồi, chuẩn bị thành măng xuân mới có dấu hiệu đó.”
“Nhà mình… mới tháng Chạp thôi mà! Còn sớm lắm!”
Tần Quân âm thầm ghi nhớ, rồi khiêm tốn hỏi tiếp:
“Vậy… đào kiểu gì ạ?”
Tống Tam Thành: …
Đào kiểu gì á? Trước đây nhà họ có mấy ai ăn cái này đâu!
Thế là vung c.uốc nói thẳng: “Cứ tùy tiện! Thấy chỗ nào thì đào chỗ đó, có thì móc lên, không thì đổi chỗ khác.”
Ngắn gọn thô bạo, nhưng ở trong rừng tre rậm rạp quá mức này, hình như lại khá hiệu quả?
Tần Quân chọn một chỗ trống, nhẹ nhàng nhấc c.uốc lên, phải nhẹ thôi, rừng tre quá chật mà.
Xem ra, dù mùa đông không đào măng, thì tới mùa xuân cũng chẳng mọc nổi! Có mọc thì chắc cũng dài ngoằng ốm nhom, chẳng có tẹo sức sống nào.
Tống Tam Thành còn chỉ đạo bên cạnh: “Đi ra mé ngoài một chút, đào sát lề đường trước, nếu không tre bén rễ nhiều, lâu ngày sẽ làm hư nền nhà…”
Vừa nói, hai người vừa vung c.uốc đào xuống.
“Có thiệt này!”
Tần Quân phấn khích hẳn lên!
Chỉ thấy dưới lớp đất vừa lật lên, giữa đám đất ẩm lẫn lá khô cành mục màu nâu đen, lộ ra một đầu mầm non màu vàng nhạt đang nhô ra, như báo hiệu mùa thu hoạch của lòng đất.
Lần đầu tiên đào măng mà gặp trúng, tinh thần Tần Quân phấn chấn hẳn, vội vàng hăng hái tiếp tục, cẩn thận tránh chỗ đó ra, bắt đầu đào dần quanh khu vực.
Không ngờ, c.uốc vừa khẽ va vào thứ gì đó, anh ta bèn bẩy thử, liền thấy một búp măng non còn bọc lông tơ bị bật cả lên.
Thao Dang
Tần Quân: …
Tống Tam Thành: …
Ông không nhịn được hít sâu một hơi: “Sao lại mọc nhiều thế này? Mình có bón phân cho tre đâu, chẳng lẽ Đàm Đàm lại lén bón phân sao… Mau lên, đào nhanh đi!”