Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 448: Năng lượng mặt trời cũ kỹ.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:26
Lượt xem: 236

Bác sĩ Lý cũng buông tiếng thở dài não nề: “Cái gì cũng tốt, có thể đánh bài, ngủ nghỉ, chỉ là không có tiền thôi.”

“Vả lại, ai nói ăn cơm không tốn tiền? Gạo và bột mì chẳng phải đều phải mua sao? Trong vườn có mỗi mấy loại rau, muốn đổi khẩu vị cũng phải đi mua ngoài.”

“Mua hoa quả còn phải chờ xe bán trái cây đến. Nếu họ không đến, chúng ta phải tự đi ra trấn, đấy là chưa kể bây giờ nuôi con tốn biết bao nhiêu tiền! Nếu tôi không phụ giúp, thì con trai với con dâu tôi cả đời cũng chỉ có thể làm công ngoài kia thôi.”

“Ra trấn mở phòng khám, tôi vừa có thể kiếm chút tiền, vừa trông giúp mấy đứa nhỏ, không để chúng phải ở lại trong thôn chẳng có nổi trường học.”

Nhắc đến đây, bí thư Tiểu Chúc lại cảm thấy nhói lòng.

Dân thôn ngày một già đi, trường tiểu học đã đóng cửa từ mấy năm trước. Thế này thì càng chẳng ai muốn ở lại nông thôn lâu dài.

Người lớn còn có thể gắn bó với ruộng đồng, non nước, nhưng trẻ con thì không thể.

Cô chỉ có thể thở dài một hơi.

Cháu nội của bác sĩ Lý sắp đến tuổi đi học, chẳng lẽ không cho nó đi sao?

Bác sĩ Lý nhìn sang cô gái bên cạnh Tiểu Chúc là Quách Đông, tò mò hỏi: “Trời nắng nóng thế này, hai cô không sợ nắng à? Đến đây làm gì? Lấy thuốc à?”

Ông quen thuộc hỏi: “Có mang thẻ bảo hiểm y tế không?”

“Không phải.”

Tiểu Chúc phẩy tay: “Không phải tôi nghe nói nhà lão Tống có bác sĩ mới về sao? Tôi xem thử người ta có muốn thay ông trông phòng khám này không.”

“Gì cơ?”

Bác sĩ Lý trợn tròn mắt nhìn Quách Đông: “Cô gái à, đừng nghĩ quẩn đấy chứ!”

“Nhìn ông kìa!”

Tiểu Chúc bực mình:

“Tôi phí biết bao lời lẽ, ngay cả bát chè tuyết nhĩ ngon lành này cũng chưa kịp uống hết! Thế mà ông đã phá ngang rồi.”

Cô dứt lời liền uống ực một hơi cạn sạch bát chè, vừa hạ nhiệt vừa hạ hỏa: “Người ta là thanh niên có chí lớn, còn chưa lập gia đình, tranh thủ cống hiến chút sức lực thì có sao đâu? Nào, ông nói cho cô ấy biết công việc ở phòng khám thế nào đi.”

Nói gì mà nói?

Phòng khám thì làm được gì chứ?

Chẳng qua là tiêm insulin cho bệnh nhân tiểu đường, phát thuốc hạ huyết áp cho người cao huyết áp, dán cao cho người bị trẹo chân, truyền dịch cho người sốt.

Cả năm cũng chỉ có chừng đó công việc, có gì đáng để kể đâu.

Thao Dang

Nhưng bác sĩ Lý cuối cùng cũng mấp máy môi, dẫn Quách Đông vào nhà xem thử.

Nhà cửa ở nông thôn đều đơn sơ.

Quách Đông đi theo bác sĩ Lý vào bên trong, thấy nơi này chỉ có tường quét vôi trắng, nền lát gạch, trên trần đèn ốp trần còn vương một lớp xác côn trùng nhỏ...

Đi thêm vài bước nữa, thấy góc phòng có hai chiếc giường bệnh.

Bác sĩ Lý thật thà nói: “Cả năm chẳng ai nằm lấy một lần, chỉ có mấy hôm nay tôi mới ngủ tạm trên đó.”

Đồ đạc phần lớn đã chuyển ra trấn, giờ trong nhà chỉ còn mỗi ông và con chó.

Người đến đây truyền dịch đa phần thích ngồi ngoài sân tám chuyện. Bình thường không có gì nghiêm trọng, chỉ cần lấy thuốc hay dán cao là đi luôn.

Giường bệnh gần như không có cơ hội dùng đến.

Bác sĩ Lý không phải thần y, chỉ có tay nghề vụng về sơ sơ, hễ bệnh phức tạp hơn chút là không đến lượt ông khám.

Phía bên kia là một tủ thuốc lớn, trống huơ trống hoác.

Thậm chí còn trống hơn cả cái phòng khám này, chỉ có mấy cái ghế và hai giá truyền dịch, đó là toàn bộ gia sản.

Đi qua phòng khám, bên trong là hai phòng ngủ đã được bác sĩ Lý dọn sạch.

Đi ra phía ngoài, bên hông là bếp và nhà kho, góc sân là nhà vệ sinh.

Chỗ rửa mặt thì nằm ngay góc bên bếp.

Cả căn nhà trống trải vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-448-nang-luong-mat-troi-cu-ky.html.]

Trong sân là nền xi măng bằng phẳng, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có góc tường được xây lên một bồn hoa nhỏ bằng gạch đơn giản, bên trong trồng một cây hải đường đầy lá xanh, cùng một cây quýt cỡ vừa.

Trên cây giờ ra không ít quả xanh lè xanh lét, chẳng có gì đáng xem.

Bác sĩ Lý nói thật lòng: “Dù sao thì chỗ này cũng vậy rồi. Nhưng nếu cô định ở lại thôn mình, thì ít nhất cũng tiết kiệm được tiền thuê nhà.”

“Nhà này là do chính quyền chi tiền xây, cũng không phải của tôi. Cô chỉ cần làm bác sĩ trong thôn thì có thể ở đây mãi, cũng đỡ phải lo nghĩ.”

“Sau đó mua thêm cái giường, xoong nồi bát đũa sắm đủ một bộ, thế là xong việc rồi!”

“À đúng rồi, bình nước nóng năng lượng mặt trời là tôi tự lắp...”

Nói đến đây, ông ngẩng đầu nhìn một cái, vẻ lưu luyến, rồi thở dài: “Thôi kệ, để lại cho cô đi! Con gái một thân một mình cũng chẳng dễ dàng gì.”

Ông vừa tỏ ra hào phóng, thì bí thư Tiểu Chúc đứng bên cạnh đã chen vào: “Mấy cái đồ điện cũ này tháo ra rồi thì không đáng một xu... Đừng giữ làm gì, đầu xuân là nghe ông lẩm bẩm nó cứ hỏng suốt, giờ bỏ sớm thì hơn.”

“Nếu tiếc quá thì gọi người tới thu mua đi.”

Bí thư Tiểu Chúc dỗ dành người ta cũng khéo, nhưng tuyệt đối không để ai mất vui vì mấy chuyện này.

Chứ nếu không, lỡ đâu Quách Đông đồng ý nhận nhà, sau đó đi tắm lại bị dội ngay gáo nước lạnh lên đầu, ai mà không tức chứ!

Bác sĩ Lý: …

Ông gọi người rồi, mà mấy người thu mua đồ cũ còn chê không có chỗ để, bảo hoặc là bán đồng nát, hoặc tự giữ lại.

Thế nên, giữ lại đến nửa năm nay, chả dùng được tí nào.

Nhưng cái bình nước nóng năng lượng mặt trời này, hồi mua cũng chẳng đắt lắm, tầm hơn ngàn tệ, mà cũng dùng được bao nhiêu năm rồi…

“Chưa đến mức nhiều năm lắm đâu…”

Bác sĩ Lý lẩm bẩm: “Mới năm, sáu, bảy, tám năm thôi, nhưng mà nó thỉnh thoảng vẫn còn dùng được…”

Bí thư Tiểu Chúc đã quay đầu, chẳng thèm để ý đến ông nữa.

Bây giờ cô ta đang hào hứng nhìn Quách Đông.

“Cô nhìn xem, chỗ này có thể đặt một bộ tủ thuốc Đông y của cô, bên này để máy nghiền thuốc, máy sắc thuốc, cái giường bệnh này còn có thể dùng để châm cứu nữa!”

“À mà này, cô có biết tiêm và truyền nước biển không đấy?”

Câu hỏi này nghe mà tức cười, người từng đi thực tập ở bệnh viện thì cái gì chẳng biết?

Cắt bỏ hoại tử khâu vết thương cô cũng làm rất khá. chỉ có điều xăm hình thì chưa chắc đã canh chuẩn cho lắm.

Quách Đông mô tả càng rõ, bí thư Tiểu Chúc càng hài lòng.

Nhìn xem!

Đúng là vạn năng!

Đợt này mà không giữ người lại thì đúng là tổn thất lớn.

Cô ta suy nghĩ một chút, rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa, nếu cô ở lại làm bác sĩ trong thôn, thì chắc chắn dân thôn sẽ không giới thiệu đối tượng cho cô đâu.”

Vì sao á?

Người ở nông thôn cũng có toan tính của họ.

Cô gái trẻ này mà được giới thiệu đối tượng, thì chắc chắn sẽ hướng đến thành phố mà đi, ai còn ở lại thôn nữa? Mà không có cô, bọn họ lại chẳng có bác sĩ.

Thế nên, bí thư Tiểu Chúc thành khẩn nói: “Nếu người nhà cô tìm đến, đảm bảo dân thôn chúng tôi sẽ đuổi thẳng họ đi!”

Không thể không nói, Quách Đông có hơi động lòng.

Nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản, chỉ lặng lẽ nhìn cây quýt ở góc tường: “Cây này sau này chắc phải bón thêm ít phân nhỉ…”

Rồi quay sang nói với bí thư Tiểu Chúc: “Đi thôi, trời nắng quá, tôi còn phải về xử lý chỗ kim anh tử mà Kiều Kiều hái sáng nay.”

Cô không nói gì thêm, nhưng bí thư Tiểu Chúc đã nắm bắt được tâm trạng của cô ta, lúc này vừa vui mừng vừa hồi hộp, trước khi đi còn không quên vẫy tay với bác sĩ Lý.

“Vất vả rồi, bác sĩ Lý! Mai tôi gọi người đến giúp ông dọn nhà!”

Bác sĩ Lý: …

Ông gãi đầu đầy khó hiểu: “Dọn cái gì mà dọn? Đồ đạc tôi chẳng phải đã chở đi hết rồi sao? Mai sáng sớm tôi lên xe khách của thôn ra trấn là được…”

Loading...