Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1194: Người thân chuyện phiếm. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-23 15:19:15
Lượt xem: 223

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cùng lúc đó, nhà họ Tống cũng đang chuẩn bị kỹ lưỡng.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên con cháu nhà họ mang bạn trai về ra mắt trong dịp Tết…

(Ngô Lôi thì không tính! Cái đó không phải nghiêm túc về gặp phụ huynh.)

Tóm lại, chuyện Ngô Linh dẫn bạn trai về ăn Tết khiến ai nấy đều rất cẩn thận.

Ngô Lan còn nhấn mạnh dặn dò:

“Đàm Đàm à, con phải để ý kỹ hai đứa đấy! Tết nhất đến nơi rồi, nhà nào cũng có người thân tụ họp, không thể để Linh Linh dắt bạn trai về nhà được đâu.”

Gã bạn trai kia mà ăn Tết ở đây xong, chưa tới đầu xuân người ta đã hỏi “bao giờ cưới, bao giờ làm tiệc” thì hỏng hết chuyện tìm đối tượng sau này của Linh Linh mất.

“Yên tâm ạ!” Tống Đàm tràn đầy tự tin.

Không có xe, đồ ăn chất lượng cỡ đó, muốn rời đi cũng không dễ đâu.

Chỉ là... khách quan thì không đi được, nhưng đôi tình nhân trẻ người ta Tết đến chẳng lẽ lại phải ăn ngủ ở nhà cô mãi? Xét theo tình lý cũng không ổn.

Tống Đàm suy nghĩ một lát, dứt khoát đề nghị:

“Mẹ, hay mẹ thử nói với ông bà ngoại lần nữa, năm nay dắt cả cậu mợ đến nhà mình ăn Tết luôn đi.”

Trước đó cũng từng nói qua chuyện này, nhưng ông bà thì vẫn mang nặng tư tưởng cũ, nhất quyết không chịu đến nhà con gái đã gả ra ngoài ăn Tết, nên mới quay về.

Ngô Lan suy nghĩ hồi lâu, nghiến răng nói:

“Được! Lát nữa mẹ gọi cho ông ngoại con, nếu ông còn không chịu qua, thì chuyện nuôi bò năm sau cũng chẳng có thời gian mà bàn đâu… ảnh hưởng lớn đến việc làm ăn của cậu con đấy!”

“Còn phải gọi thêm một c.uộc cho cậu nữa, nói là Tết này bên mình trại bò không ai trông coi, trong làng lại đông người phức tạp, thật sự không yên tâm…”

Một loạt chiêu tung ra thế này, cho dù là vì chuyện làm ăn của em gái hay sự nghiệp của bản thân, thì cậu cũng phải tới thôi.

Vả lại, đâu cần ở suốt kỳ nghỉ, ở dăm ba ngày, đợi tên c.ung Tâm Chí kia rời đi rồi ai về nhà nấy là xong.

Ai đi thăm bà con thì đi, ai tiếp khách thì tiếp.

“Ổn rồi.” Tống Đàm tính toán xong, thấy kế hoạch này rất ổn.

Đến khi Tết, nếu c.ung Tâm Chí theo Linh Linh về nhà, nếu ai hỏi, thì có thể nói là đến chào hỏi ngày đầu năm…

“Haizz.” Tống Đàm càng nghĩ càng đau đầu:

“Ngô Linh yêu đương cũng dữ dội thật đấy. Không biết là gặp được ngọa hổ tàng long kiểu gì…”

Rất nhanh thôi, cô đã được diện kiến “cực phẩm” khiến cả một nhà lật tung lên: c.ung Tâm Chí.

Khuôn mặt bình thường, ngũ quan bình thường, chiều cao bình thường, khí chất cũng… rất bình thường.

Tống Đàm bình tĩnh đưa ra một đánh giá khách quan:

Thao Dang

“Nhìn cũng có cảm giác an toàn đấy.”

“Đúng không?” Ngô Linh cười rạng rỡ:

“Vừa nhìn là thấy đáng tin mà! Lúc trước em bán trà sữa, anh ấy tới xin số em, ban đầu em còn không đồng ý. Về sau thấy anh ấy kiên trì thật sự.”

Trong lời nói đầy ắp lớp kính lọc màu hồng của một cô gái đang yêu.

Còn Tống Đàm thì lãnh đạm, vô tình, lại còn… vô lý:

“Không. Ý chị là anh ta bình thường quá đi. Chị không hiểu ngoài em ra, có ai thấy được ưu điểm nào của anh ta không nữa.”

Ngô Linh “hừ” một tiếng:

“Được rồi được rồi, biết là bạn trai chị đẹp trai rồi. Có gì ghê gớm chứ? Minh tinh đẹp trai ngoài kia thiếu gì…”

Cô ta liếc nhìn màn hình điện thoại của Tống Đàm, rồi sững người.

Một lúc lâu sau mới ghen tỵ nói:

“Đẹp vậy luôn hả?”

Tống Đàm nhìn tấm ảnh:

“Cái này chị chụp vội, ngoài đời còn đẹp hơn nhiều.”

Thật là... phàm phu tục tử!

Ngô Linh “hừ” thêm tiếng nữa, phồng má không nói lời nào.

Tuy nhiên, cô ta cũng không có tâm lý ganh đua gì, giờ chỉ nói thật lòng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1194-nguoi-than-chuyen-phiem-1.html.]

“Chị điều kiện tốt mà, vừa xinh đẹp lại còn sự nghiệp thành công, yêu cầu bạn trai xuất sắc hơn một chút cũng là điều đương nhiên thôi.”

“Còn em với c.ung Tâm Chí thì môn đăng hộ đối. Anh ấy là người thị trấn, em ở nông thôn. Anh ấy sẽ không coi thường em, em cũng sẽ không đòi hỏi quá cao ở anh ấy… như vậy sống với nhau mới yên ổn.”

Suy nghĩ cũng khá thực tế, nhưng mà…

Tống Đàm nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp:

“Em tưởng yêu đương là giải toán cân bằng phương trình chắc?”

Em thấy môn đăng hộ đối, nghĩ sẽ sống hòa thuận. Nhưng người ta biết đâu lại nghĩ em nhà quê, dễ dụ, đem về dễ bắt nạt thì sao?

Huống hồ, yêu đương là thứ càng bị ngăn cản càng muốn lao đầu vào, càng muốn chứng minh tình yêu.

Nên Tống Đàm chuyển sang đề tài khác, nhìn c.ung Tâm Chí vừa từ bếp đi ra, đánh giá:

“Cũng được đấy, không giả vờ rụt rè gì cả. Lần đầu đến nhà người thân của bạn gái mà đã dám cầm chén lên ăn ngay. Không ngại ngùng.”

“Chỉ là em phải dạy lại cho cẩn thận đấy. Không nói tới lễ nghi gì to tát, nhưng ít nhất phải biết nghĩ tới bạn gái mình chứ?”

“Nếu giờ không rèn thói quen này, đến khi cưới rồi, cãi nhau xong em bị ấm ức mà người ta còn không bênh thì sao?”

Cô nói với vẻ rất nghiêm túc, còn cố tạo dáng vẻ của người từng trải, như thể rất có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, khiến người nghe cũng dễ bị thuyết phục.

Dù gì thì Ngô Linh cũng là lần đầu yêu, tối đến còn lo lắng bất an, làm vài lần test hợp c.ung hoàng đạo các kiểu, giờ càng cần người chỉ dạy.

Chỉ là…

Rõ ràng toàn là lời khen, sao nghe rồi nghĩ kỹ lại cảm thấy có gì đó sai sai?

Nghĩ một lát, cô ta dứt khoát quay sang hỏi:

“c.ung Tâm Chí, bạn gái anh còn đang đói bụng, sao anh lại ăn trước vậy?”

Nói thật thì chuyện này cũng không hoàn toàn trách anh ta được.

Một người vốn quen ăn đồ đặt ngoài hoặc cơm căn-tin, đời nào từng được ăn nguyên liệu xịn như của nhà họ Tống?

Sáng sớm hôm nay, chính tay Kiều Kiều nấu bún gạo chua cay nóng hổi hấp dẫn, hương thơm ngào ngạt khiến mắt mũi anh ta cũng muốn dính vào nồi.

Không ngồi xổm ngay tại bếp mà ăn luôn đã là nhẫn nhịn lắm rồi, giờ đang húp sì sụp thì bị bạn gái trách yêu một câu, khiến anh ta khựng lại.

Do dự một lát, anh ta nuối tiếc đặt chén xuống:

“Linh Linh, cũng gần trưa rồi, anh múc cho em ít nhé? Em thích ăn kèm gì?”

Trong nồi hình như không còn nhiều, lát nữa anh ta còn muốn ăn thêm một chén nữa…

Ngô Linh thì chẳng để ý gì, chỉ mỉm cười:

“Anh nhìn mà lấy thôi.”

Tống Đàm vừa định tiếp tục bình luận thì Kiều Kiều bất ngờ chạy tới hỏi:

“Chị Linh Linh ơi, đây là bạn trai chị hả?”

“Đúng rồi!” Ngô Linh cười tít mắt: “Ui chao, Kiều Kiều của chúng ta cũng biết ‘bạn trai’ là gì rồi nha! Thế nào? Ổn không?”

Kiều Kiều suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời:

“Không bằng anh Lục Xuyên.”

“Anh Lục Xuyên có đồ ăn là đưa cho chị ngay, còn tự tay làm bánh c.uộn chà bông, bánh khoai lang, bánh củ cải sợi, kem que dưa hấu, pudding sữa dưa hấu…”

Cậu nhóc giơ tay đếm từng món:

“Anh ấy còn mua giày đẹp cho em, mua quần áo cho em, mua rượu và t.h.u.ố.c lá cho cha và ông nội nữa… Mẹ của anh ấy còn mua vòng tay vàng tặng chị em!”

Với sự ngây thơ tàn nhẫn nhất, Kiều Kiều chốt một câu:

“Anh này không đẹp trai bằng anh Lục Xuyên, ăn uống cũng không nghĩ đến bạn gái trước, còn không bằng Kiều Kiều nữa! Kiều Kiều sẽ luôn nghĩ tới chị đầu tiên, đúng không chị?”

Cậu đ.â.m một nhát chí mạng, rồi lại tươi cười rạng rỡ nhìn Tống Đàm chờ khen ngợi.

Tống Đàm nhìn gương mặt đầy cảm xúc biến hóa của Ngô Linh, vất vả lắm mới nhịn được cười, rồi gật đầu với Kiều Kiều.

Chờ cậu nhóc vui vẻ rời đi, cô thấy Ngô Linh nói vài câu với c.ung Tâm Chí rồi bưng nửa chén bún lên, liền chuyển hướng:

“Kiều Kiều nói toàn là lời con nít thôi, không cần để tâm. Tôi thấy c.ung Tâm Chí ăn ngon lành lắm, hai chén rồi, chắc dạ dày tốt, sức khỏe cũng tốt lắm nhỉ.”

Tuy nói thế, nhưng Ngô Linh liếc nhìn cô một cái, cứ cảm thấy Tống Đàm thật sự không tìm ra được điểm mạnh nào để khen nên mới chọn góc nhìn… kỳ quặc đến vậy.

Nhận thức này khiến lòng cô ta cảm thấy có gì đó khang khác, khi nhìn bạn trai lại như bị gỡ mấy lớp kính lọc mất rồi.

Loading...