Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1168: Để dành một chiêu.
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:21:12
Lượt xem: 211
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông chủ Thường ở nhà họ Tống vui vui vẻ vẻ ở lại gần nửa ngày, chờ đến khi thu hoạch đầy túi, lại không nhịn được lướt xem vòng bạn bè.
Thấy lão Triệu vừa đăng loạt ảnh cải thảo, củ cải, trong lòng không khỏi hơi hơi chua xót.
Nhưng bản cao cấp nhất thì bán cho nhà mình rồi, cái sự chua này cũng chẳng nói ra được, giờ chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu cầm điện thoại đi một vòng, cũng giả bộ lơ đãng mà đăng một đoạn video.
Trong video, những thông tin nên tiết lộ thì không lộ tí nào, chỉ thấp thoáng vài gương mặt quen quen, chủ yếu là để lão Triệu xem, gọi là có tình ý.
Nghĩ vậy, đến cả lúc lên xe khởi động cũng thấy tâm trạng bay bổng hẳn.
…
Tống Đàm rửa sạch mùi tanh cá trên tay, lại mở điện thoại nhìn qua một cái, chỉ thấy cảm thán trong lòng, thật là ấu trĩ!
May mà hai nơi này không có định vị chồng chéo, chứ nếu gặp nhau thì chắc cũng phải đánh nhau mất.
…
Mà bên Du Nhiên Cư, do cả ngày gần như không có mấy khách, nên bếp đã giao hết cho học việc, dù sao nhiều món khuyến mãi đều là đồ làm sẵn, tay nghề hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Còn đội ngũ đầu bếp ấy à… mấy tháng nay cũng lần lượt sa thải hai ba người, giờ chỉ còn lại năm người theo ông chủ cả ngày họp hành.
Nói chính xác hơn là bị mắng suốt một ngày, đến khi ra khỏi văn phòng thì trời đã sập tối, đầu óc choáng váng luôn.
Số khách theo livestream ít ỏi cũng đã sớm rời đi, giờ mọi người thậm chí chẳng buồn lên mạng xem bình luận, chỉ ngồi ngẩn ra đó.
“Không được, chúng ta cũng phải nhảy việc thôi.”
“Đúng đấy, làm ăn kém thì có phải lỗi của tụi mình đâu?”
“Tôi đã nói rồi, đừng dùng đồ làm sẵn, mà cứ khăng khăng dùng, giờ thì sao? Người ta chẳng thèm tới nữa!”
“Thôi đi ông ơi, một phần thịt kho 9 tệ 9, không dùng đồ làm sẵn thì lời lãi cái nỗi gì?”
“9 tệ 9 một phần cũng đâu có lãi được mấy! Sao lại không kiếm được chứ?”
“Tiền thuê mặt bằng, điện nước, nhân công đắt đỏ thế, có vài đồng bạc lẻ thì được gì?”
“Nhưng cũng đâu thể kỳ vọng một món ăn lo hết chi phí như vậy…”
“Thôi thôi! Đừng cãi nữa! Giờ không phải lúc cãi nhau! Mau nghĩ xem tìm chỗ khác mà làm đi!”
Nhưng một thời gian ngắn thế này, tìm việc mới cũng đâu dễ dàng.
Đặc biệt là bếp chính Bạch Nghiêm, cả năm nay hiếm khi tự tay xuống bếp, gần đây còn mới thương lượng với ông chủ xin chia hoa hồng, ai ngờ làm ăn lại sụp đổ.
Ngành bếp núc này cũng cần có danh tiếng, anh ta đã bốn năm chục tuổi, sức khỏe cũng giảm sút, giờ còn biết đi đâu tìm chỗ thích hợp nữa?
Căn nhà mới mua còn đang trả góp, khoản vay cũng cao. Giờ mà mất đi thu nhập này thì…
Anh ta nhìn qua Trường Lạc Cư đang nhộn nhịp đông đúc bên kia, không nhịn được nhổ một bãi nước bọt: “Mẹ nó.”
Thao Dang
Vừa hay trước cửa Trường Lạc Cư đông xe quá, tạm thời gọi mấy phục vụ ra giúp đỡ, thấy mấy đầu bếp Du Nhiên Cư đứng ngoài cửa, cô phục vụ nhỏ liếc xéo một cái, hất cằm cao v.út rồi đi vào trong.
Cái dáng đi đó làm Bạch Nghiêm tức đến suýt ngửa ngửa ra sau!
Người phục vụ kia trông quen mặt, trước đây chẳng phải làm ở Du Nhiên Cư hay sao? Giờ một bước lên mây rồi bắt đầu làm màu?
Nào ngờ bên trong, người ta cũng đang bàn tán về anh ta!
“Đừng thấy cái ông đầu bếp bên Du Nhiên Cư kia ra dáng lắm, chứ hồi tụi mình làm ở đó, ngày nào cũng bị mắng sấp mặt!”
“Sao vậy?”
“Quán vốn có suất cơm nhân viên, nhưng anh ta dẫn đầu đám người trong bếp, cố tình làm ít làm dở, ăn không nổi. c.uối cùng bọn mình phải tự bỏ tiền mua cơm bên ngoài… Sau này bị tụi mình khiếu nại mấy lần mới đỡ được chút.”
Nhưng đồ ăn vẫn khó nuốt như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1168-de-danh-mot-chieu.html.]
“Không thể nào, mấy ông đầu bếp chẳng lẽ không tự ăn sao?”
“Họ chả ăn đâu! Ngày nào cũng nấu riêng cho mình, ăn tới béo mặt tròn bụng. Đám học việc nấu cho tụi mình, không thì đổ cả đống đường, không thì nêm muối như đổ thùng, làm sao mà ăn nổi.”
Người bên Trường Lạc Cư toàn là nhân viên làm lâu năm, lúc này hoàn toàn không hiểu nổi logic phía bên kia, chỉ ngạc nhiên hỏi: “Vậy họ làm vậy để làm gì chứ?”
“Làm gì à? Vì tiền chứ sao!”
Cô phục vụ mắt nhỏ sáng rực: “Hồi đó nghe nói bên bếp sau của họ ký hợp đồng với ông chủ, không lấy lương cứng, mà ăn chia phần trăm lợi nhuận mỗi năm… Chẳng phải họ thấy tụi mình ăn nhiều nên mới làm đồ vừa ít vừa dở đó sao? Cả tháng chẳng thấy miếng thịt, tiết kiệm được khối tiền luôn.”
“Phì! Giỏi tiết kiệm thế mà vẫn chưa phát tài nhỉ? Số khổ đến vậy sao?”
Ối chà chà!
Cả đám đồng loạt nhìn cô đầy thương cảm: “Bảo sao em tới chỗ tụi mình mới hai tháng đã tăng gần 10 cân, tụi anh còn tưởng em béo do làm việc cực quá…”
Bên Trường Lạc Cư có thể giữ được nhân viên làm mười mấy hai mươi năm không nỡ rời đi, thì chuyện ăn uống dĩ nhiên không thể tệ.
Năm nay ông chủ còn ký được hợp đồng với nhà c.ung ứng mới, dù loại nguyên liệu ấy mỗi ngày luôn khan hiếm, nhưng nhà bếp vẫn đều đặn nấu một nồi cho mọi người.
Nào là cháo rau củ, bánh củ cải… các món đơn giản mà ngon.
Dù là c.ung cấp có giới hạn đi nữa, nhưng so với bên kia thì ai cao ai thấp, nhìn phát biết liền!
Còn bên kia, đầu bếp chính Bạch Nghiêm lúc này đã lấy điện thoại ra liên lạc với vài người bạn cũ, mong thông qua các mối quan hệ của họ để tìm được công việc mới vừa ý.
Thế nhưng anh ta xưa nay nổi tiếng là kẻ tiểu nhân, người từng giao du qua, giờ đều ậm ừ đánh trống lảng.
Cả nửa ngày trôi qua, chẳng có ai cho được một lời chắc chắn. Cho tới khi anh ta tức đến phát điên mà dập máy, vừa lướt vòng bạn bè vừa nghiến răng nghiến lợi, mới vô tình thấy được bài đăng mới của lão Thường.
WeChat của lão Thường, mấy người bọn họ đều dùng nick phụ để kết bạn, mục đích chính là để “biết người biết ta”.
Giờ nhìn thấy đối phương quay trong một tòa biệt thự nông thôn nào đó, bóng người thấp thoáng lướt qua, cho dù đã mấy chục năm không gặp, nhưng anh ta lập tức nhận ra!
Thầy, thầy Tống!
Mặt anh ta tái mét, nghĩ mãi cũng không ra sao lão Thường lại có thể quen biết với người kia.
Chẳng phải ông ấy vẫn luôn ở quê cũ sao?
Bao nhiêu năm nay, anh ta vẫn thỉnh thoảng theo dõi tình hình đối phương. Rõ ràng lần trước còn thấy ảnh chụp hai vợ chồng đi siêu thị, mặt mày ủ rũ, trông như sắp về với tổ tiên.
Thế mà sao lần này, cái bóng người thoáng qua ấy lại mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn vậy chứ?
Còn lão Thường nữa!
Nghĩ tới những món ăn bên kia được khen ngợi không ngớt, nghe nói là thu mua từ một căn cứ nào đó trong thôn núi…
Nếu nói đến hiểu biết về nguyên liệu, thì không ai hơn đầu bếp cả. Liên hệ với chuyện Trường Lạc Cư hôm nay âm thầm phát thiệp mời tổ chức tiệc cá toàn phần…
Trong lòng Bạch Nghiêm lập tức liên kết mọi chuyện lại với nhau!
Anh ta nheo mắt, sắc mặt ngày càng khó coi.
Giỏi thật đấy! Quả nhiên lúc trước bái sư, lão già kia đã để dành một chiêu!
Còn bày đặt nói coi mình như con trai, nói gì mà truyền thống thu nhận đệ tử trong nghề… Giờ thì rõ rồi, lão già ấy căn bản là đề phòng mình, cất giấu tuyệt chiêu không truyền lại!
Nếu những nguyên liệu đỉnh cao kia đều là do ông ấy làm ra, thì giờ này anh ta còn phải tiếc nuối cái vị trí bếp chính vớ vẩn kia sao?!
Dựa vào những thứ đó làm bàn đạp, không biết sẽ quen được bao nhiêu quan to quyền lớn, sự nghiệp có thể rực rỡ đến mức nào!
Chứ như lão Thường bên kia, chỉ biết đơn thuần làm ngành ăn uống thôi ấy à…
Hừ!
Phí của trời!