Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1188: Nhân viên tương lai.

Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:20:39
Lượt xem: 202

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà ông chú Bảy bên kia vừa náo nhiệt xong, bên phía Tống Đàm bọn họ cũng xem xong rồi thôi, Trương Yến Bình còn tiện thể qua chỗ bác sĩ Tiểu Quách lấy về một hộp thuốc mỡ cho Tống Thư Lượng.

Đánh một cái thì cũng phải cho quả táo ngọt.

Họ là thương ông chú Bảy, muốn ông đánh cho nhớ đời. Nhưng nói cho cùng, ông chú Bảy đã sớm buông bỏ chuyện cha con, vậy thì hà tất phải kéo thêm phiền phức?

Thế là cái Tết ông Công ông Táo này, cứ thế mà ồn ào náo nhiệt trôi qua.

Còn ở tận Tần Thành xa xôi, trong một khu tập thể cũ kỹ ở khu phố cổ, một người đàn ông trung niên tầm vóc trung bình vừa trả lại xe điện dùng chung, lúc này đang bước từng bước một về phía căn nhà của mình.

Cầu thang bộ sáu tầng, anh ta đi không nhanh cũng chẳng chậm, chỉ là lúc mở cửa, mẹ anh ta đau lòng hỏi:

“Mệt không con? Hay mình dọn xuống tầng một đi.”

Trần Nguyên cười cười, giữa mùa đông mà trán vẫn rịn chút mồ hôi. Vừa thay giày, anh ta vừa nói:

“Mẹ, không sao đâu. Con quen rồi, lên xuống cầu thang bình thường thôi, mẹ đừng lo quá.”

“Nhưng mà cũng có thể đổi, mẹ với cha cũng lớn tuổi rồi, cái dự án lắp thang máy của thành phố chẳng thấy động tĩnh gì, con thấy chắc là không có hy vọng đâu. Dọn xuống tầng một cho hai người ở cũng tiện hơn.”

Vừa nói xong, anh ta tay cởi một chiếc giày, để lộ bên trong là chiếc chân kim loại màu xám lạnh.

Mẹ Trần không tiếp lời, chỉ ậm ừ:

“Để tính sau đi. Mẹ với cha con lên xuống quen rồi, coi như rèn luyện thân thể. Dọn xuống tầng một, vừa ẩm thấp vừa thiếu ánh sáng, chưa chắc đã tốt hơn bây giờ.”

Trần Nguyên không nói gì thêm.

Anh hiểu rõ ý cha mẹ mình.

Tầng trên cùng của khu tập thể cũ kỹ như thế này chẳng đáng bao nhiêu tiền, cho dù bán đứt cũng cùng lắm được 30 vạn.

30 vạn, ở ngay trong cùng tiểu khu này thôi, cũng chẳng mua nổi một căn tầng một. Chưa kể nhà tầng một ở khu cũ thực sự ẩm thấp lại tối tăm.

Với lại, khu phố cổ đường sá rối rắm, ngõ ngách nhỏ hẹp đến mức xe cấp cứu còn chẳng vào được, người già lớn tuổi rồi, muốn đổi nhà cũng phải suy nghĩ thật kỹ về chuyện này.

Chỉ có thể tính đến chuyện chuyển qua khu mới hơn.

Mà nhà ở đó, dù chỉ là căn hai phòng ngủ, rẻ nhất cũng phải từ 50 vạn trở lên.

Cha mẹ anh ta trước đây đều làm việc ở công ty môi trường đô thị, cả đời sống tiết kiệm, thật ra cũng dành dụm được một khoản không nhỏ. Cộng thêm tiền bán nhà, số tiền này cũng không phải là không lo nổi.

Thậm chí, sau khi anh giải ngũ vì thương tật, cũng có được một khoản, đủ để sửa sang nhà cửa.

Chỉ là…

Trần Nguyên cười khổ.

Anh ta năm nay đã 30, chưa có người yêu, không nhà không xe, công việc thì nói là sẽ được bố trí ổn định, nhưng thực tế bây giờ ngay cả chính quyền thành phố cũng khó khăn đến mức không phát nổi lương…

Không nói còn đỡ.

Tiền tiết kiệm cả đời của cha mẹ, nếu không phải để anh ta mua nhà cưới vợ, thì dù có chuyện gì họ cũng sẽ không chịu móc ra đâu.

Đó chính là lòng cha mẹ trên đời, bất lực nhưng chẳng còn cách nào khác.

Đang thầm buồn phiền, trước mặt lại đưa tới một ly nước, chat anh ta ngồi chầm chậm xuống ghế sô pha:

“Không phải tối nay con có họp lớp cấp ba à? Trong buổi gặp mặt có ai nói gì không?”

Sự tha thiết của người cha thể hiện rõ mồn một, chỉ mong con trai giờ đây có thể tìm được một công việc ổn định, như vậy thì bất kể là tìm người yêu hay tính chuyện tương lai, hai ông bà cũng có thể yên tâm phần nào.

Chỉ là…

Anh ta cắn răng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1188-nhan-vien-tuong-lai.html.]

“Có, có một bạn nói công ty họ đang tuyển, có thể vào làm.”

Thực ra trong buổi họp lớp cũng không ai tỏ thái độ coi thường hay mỉa mai gì anh ta, mọi người đều là người có học, chẳng ai cực đoan như vậy.

Nhưng… những lời tiếc nuối và đồng cảm trong miệng mọi người, thêm vào mấy câu bàn tán chỉ trỏ sau khi uống vài chén, cũng khiến anh ta thấy rất khó chịu.

Tuy nhiên, là một người đàn ông trưởng thành, Trần Nguyên đã học được cách đeo lên mình chiếc mặt nạ bình thản.

Giờ đến cả lúc nói mấy câu an ủi như thế, nụ cười trên mặt anh ta tcũng chỉ là nhàn nhạt.

Cha Trần lập tức mừng rỡ. Nhưng chuyện thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, nên ông nhanh chóng truy hỏi tiếp:

“Công ty gì thế? Mức lương bao nhiêu?”

Anh ta không trả lời.

Trong khoảnh khắc, hai cha con đều im lặng.

Bởi vì chẳng cần nghĩ cũng biết, kiểu công ty đó chỉ cần người có giấy chứng nhận khuyết tật là được. Mức lương thì tuỳ tiện đưa ra một, hai ngàn tệ cho có, mục đích chính là để hưởng chính sách và giảm thuế...

Trần Nguyên cười khổ một tiếng:

“Cha, cha yên tâm, mấy chiến hữu trước đây của con cũng đang giúp con hỏi thăm. Nếu bên họ không có tin gì, con sẽ tự đi xin việc ở công ty nào đó.”

Một tháng một, hai ngàn, dù sao cũng là tiền. Bản thân cố gắng nghĩ thêm cách làm thêm cái nghề phụ nào đó, chẳng lẽ lại để cha mẹ già rồi mà còn phải lo lắng thế này?

“Không sao.”

Cha Trần vỗ vai anh ta:

“Tiền của con đừng động đến. Cha với mẹ còn nuôi nổi con. Mấy năm nữa con quen với tình hình rồi thì tìm người yêu, mua nhà lập gia đình. Lúc đó có người chăm sóc con, cha mẹ cũng yên lòng hơn.”

Trần Nguyên thở dài một tiếng.

Sự kỳ vọng của cha mẹ như thế này, đôi khi còn khiến anh ta thấy áp lực hơn cả buổi họp lớp.

Đang cố gắng âm thầm động viên bản thân, thì bỗng điện thoại liên tiếp hiện lên vài tin nhắn, ba cái đầu toàn là video.

Trần Nguyên cũng không nghĩ nhiều, cứ tưởng mấy anh em chia sẻ clip vui gì đó, liền thuận tay mở xem.

Chỉ nghe trong video vang lên tiếng gió rít vù vù, đập vào mắt là rừng trúc xanh ngắt một mảng, dưới gió rét càng thêm xào xạc, có người mở miệng nói:

“Tôi quay clip này cho họ xem môi trường làm việc, môi trường chính là đi theo con đường này lên núi...”

Video rất ngắn, chỉ hơn mười giây, hình như quay từ trên chiếc xe ba bánh, loáng thoáng thấy hai bên là rừng, phía trước là sườn núi với đất trống và cành cây khẳng khiu trơ trụi.

Trần Nguyên hơi sững lại, rồi mở tiếp hai đoạn còn lại.

“Đây là nhà ăn, giờ đầu bếp đều nghỉ Tết hết rồi, nhưng bàn ăn, tủ đựng chén đã khử trùng, với cả bếp lớn nhà chúng tôi... đều được dọn dẹp sạch bong, mỗi bữa đều có món mặn món chay, đảm bảo hương vị không tệ đâu, anh Tiểu Đỗ, anh Tiểu Dương với mấy anh nữa, các anh cũng nói với các anh ấy đi, nhà họ Tống chúng tôi bao giờ thiếu thốn về đồ ăn chứ?”

“Đây là ký túc xá, hiện tại là phòng bốn người, nhìn này! Mùa hè năm nay mới làm xong đấy, mới tinh! Có nhà vệ sinh, có tủ quần áo, có điều hoà, máy giặt cũng có... tiền nước tiền điện tự trả, bao ăn bao ở...”

Trong hình, giọng cô gái khá to, nghe như đang giới thiệu việc làm, không biết từ lúc nào mà cha mẹ anh ta cũng đã đứng bên cạnh.

Còn Trần Nguyên thì lặng lẽ xem xong video, lúc này lại nhìn chằm chằm mấy tin nhắn thoại phía dưới, cảm giác được cha mẹ đang đứng ngay cạnh khiến anh ta có chút không dám bấm vào.

Dạo này, bạn bè cũng rất nhiệt tình, thấy việc gì hay cũng gửi qua cho anh ta.

Nhưng chẳng phải anh ta tự ti, chỉ là có mấy công việc, cho dù người ta vì tình nghĩa mà nhận anh ta vào làm, thì với điều kiện của anh ta, thật sự là không đảm đương nổi.

Giờ cũng thế, anh ta đưa tay ra, do dự một chút mới bấm.

Thao Dang

[Anh em! Mấy cái trên là môi trường làm việc và chỗ ở của cậu, còn chuyện ăn uống thì tôi không nhắc nữa. Đồ ăn nhà họ Tống mà cậu còn ăn không quen, thì chắc chỉ có thể lên bàn tiệc Bàn Đào ăn thôi.]

[Tình hình của cậu tôi đã nói rõ, bên kia đồng ý rất dứt khoát, công việc là trông coi nông trường, đừng để ai ăn cắp hay phá hoại gì là được.]

Loading...