Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 944: Quá khứ của đầu bếp Tưởng.
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:31
Lượt xem: 151
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có người thân đến thăm, quá tốt rồi!
Người thân đến có nghĩa là lòng đã an, mà lòng đã an thì mới làm lâu dài được. Một đầu bếp giỏi như vậy, dễ gì tìm được!
Cả nhà họ Tống ai nấy đều vui mừng nghênh đón, tất nhiên là phải ngồi xuống ăn một bữa cơm rồi! Nhưng sau lúc náo nhiệt, đầu bếp Tưởng vẫn phải về ký túc xá sắp xếp lại đồ đạc.
Người vừa đi, Tống Đàm đã hí hửng: “Đồ đạc cho đầu bếp Tưởng chuẩn bị xong chưa?”
Vốn dĩ đầu bếp Tưởng vẫn ăn uống cùng cả nhà, nhưng giờ có người nhà đến, sau này thân nhân của người khác cũng sẽ đến, ngoài trường hợp đặc biệt như giáo sư Tống thì cũng không tiện cứ đưa vào nhà ăn cùng mãi… Nhiều người quá thì làm sao đủ chỗ?
Huống hồ cậu mợ của cô vẫn đang ăn ở nhà ăn đấy thôi!
Mà chuyện này cũng chỉ phiền phức trong năm nay, sang năm khi mô hình trên núi mở rộng, người trong làng trồng trọt có quy mô hơn rồi, khi đó thu mua rau củ từ làng là ổn thỏa ngay!
Ông chú Bảy gật đầu: “Xong cả rồi, trong nhà có gì dùng được thì chuẩn bị hết. Rau xanh thì bảo hai vợ chồng cứ xuống vườn tự nhổ.”
Trên núi, cải trắng với củ cải từng mảnh từng luống, nuôi sống cả nhà thì làm gì thiếu phần của hai người?
Cả nhà họ Tống lúc này mới thật sự yên tâm.
Không dễ dàng gì đâu! Đầu bếp Tưởng ở đây chẳng người thân thích, chỉ quen biết chút với ông chú Bảy, nhận làm đầu bếp chính là không có chút tư tâm nào, dùng gì cũng sòng phẳng…
Ông bà xưa còn nói “Đầu bếp không trộm thì ngũ cốc chẳng thu”, đủ biết đầu bếp Tưởng quý giá đến cỡ nào!
…
Trên núi lúc này, đầu bếp Tưởng vui vẻ mở cửa phòng khoe với vợ: “Đợi tí, để anh bật điều hoà cái đã…”
Thao Dang
Đỗ Mai hơi không vui: “Điều hoà sao ấm bằng máy sưởi được…”
Đầu bếp Tưởng vội nói: “Đúng rồi! Nhưng ban ngày anh toàn sang nhà họ Tống sưởi ấm, ăn uống thảnh thơi nữa kìa! Em cứ đến chơi nhiều lên, đừng ở mãi trong ký túc làm gì…”
Anh ta còn nháy mắt nháy mũi: “Lúc sưởi ấy, có khoai khô, khoai nướng, hạt dẻ rang, đậu tương xào các kiểu… ăn cho ấm bụng!”
Ôi giời ôi mẹ ơi!
Đỗ Mai trợn tròn mắt: “Anh ngày nào cũng ăn mấy thứ đó, thế… xì hơi chắc banh phòng mất!”
Đầu bếp Tưởng: …
Nếu em nói vậy thì… cũng có lý ha. Anh ta cười gượng gạo: “Thì em nhai khoai khô thôi, mấy người ở đây cũng thích ăn vậy mà… Em cũng đừng lo lắng, nhà họ Tống sống thật lắm, không khách sáo gì đâu. Em tiếp xúc rồi sẽ thấy quen ngay thôi.”
Đỗ Mai cũng đâu còn trẻ, chẳng sợ giao tiếp xã hội, tuy hơi gượng gạo ban đầu nhưng nhanh chóng đổi chủ đề sang chuyện thực tế:
“Trời ơi cái đệm này sao lại cứng vậy nè? Mua kiểu gì vậy trời…”
Hai vợ chồng loay hoay sắp xếp lại căn phòng nhỏ xíu, bận rộn tới tận lúc Tống Đàm gọi điện bảo sắp ăn tối rồi, họ mới từ tốn xuống núi.
Trên đường đi, Đỗ Mai hỏi: “Anh thật sự nghĩ kỹ rồi? Quyết định làm ở đây hẳn hòi à?”
“Ừ.” Đầu bếp Tưởng gật đầu rất nghiêm túc: “Em đừng nhìn thấy ở đây thiếu thốn mà coi thường, anh thấy, ngôi làng này phát triển lên sẽ rất nhanh thôi.”
Hơn nữa, hồi mới hồi phục sau bệnh nặng, anh ta đã nghĩ thông rồi: “Em nói xem, tuổi mình giờ rồi, kiếm bao nhiêu là đủ? Không bệnh không đau, không để con gái phải lo lắng, chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.”
Anh ta nhìn vợ: “Bao năm nay em cũng vất vả lắm rồi. Nếu bên Giang Thành không có gì quan trọng, cách vài tháng lại sang đây sống vài bữa, tĩnh dưỡng sức khỏe, thật sự rất tốt.”
Nghĩ lại cũng thấy bùi ngùi. Năm đó khi hai người kết hôn, Đỗ Mai làm ở siêu thị, còn đầu bếp Tưởng mới chỉ là học việc, hai vợ chồng gộp lương lại mới được có 460 tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-944-qua-khu-cua-dau-bep-tuong.html.]
Đều là người không có cha mẹ dựa vào, sức khoẻ lại yếu, cưới mấy năm mới có con. Bây giờ tuy con gái mới hai mươi, nhưng họ cũng đã chạm ngưỡng 50 rồi.
Lúc nằm viện, đầu bếp Tưởng thấy quá nhiều người bệnh nặng phải nhờ con cái chăm nom, cực nhọc khiến con cái kiệt sức…
Dù nói con cái phụng dưỡng cha mẹ là lẽ hiển nhiên, nhưng làm cha mẹ, ai mà không xót con mình?
Sau này thì tiền đúng là kiếm càng lúc càng nhiều, nhưng… cũng thật sự là cực khổ! Có tiền thì lập tức mua nhà, trả nợ vay. Trả xong một căn lại tiếp tục lo căn khác. Mãi mới được nhẹ nhõm đôi chút, vừa thả lỏng tinh thần thì… đầu bếp Tưởng đổ bệnh liền.
Bao năm qua, nếu nói đến tận hưởng, hai vợ chồng thật ra chưa từng thực sự được hưởng thụ gì!
Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng Đỗ Mai cũng dâng lên cảm xúc khó tả, lúc này thở dài:
“Thôi được rồi, cứ làm tạm ở đây vậy.”
Khoảng thời gian này không còn công việc, con gái thì đi học đại học rồi, chị ta ở nhà mỗi ngày một mình ngủ nướng đến trưa, dậy thì ăn qua loa vài miếng, rồi cứ thế xem tivi cả ngày…
Nói thật thì, đột nhiên rảnh rỗi, cái thân thể trung niên này lại thấy khó chịu. Nếu không phải vì như vậy, thì dù có nói gì chị ta cũng nhất quyết chờ đến Tết Dương lịch, để con gái nghỉ mới cùng qua đây.
Nói đến con gái nghỉ đông: “Ôi chao! Phòng con bé còn chưa xem qua cơ mà!”
Đầu bếp Tưởng lập tức chỉ về phía trước: “Em nhìn kìa, bên đó là xưởng của nhà họ Tống, khu lớn bên ngoài là nhà ăn, anh làm việc ở đó… Chiều anh dẫn em qua xem!”
“À!” Đỗ Mai gật gù: “Cái gì ấy nhỉ, Tiểu Phượng đang ở bên đó à?”
“Là ký túc xá! Ký túc xá nhân viên!” Đầu bếp Tưởng vội nhấn mạnh: “Em xem em kìa, anh kêu em qua sớm em không chịu, giờ lại bắt đầu nghi ngờ linh tinh…”
Đỗ Mai liếc anh ta một cái: “Em nói gì? Em nói cái gì nào?”
Được rồi! Đây chính là vợ chồng già đây mà! Hai người vừa chí chóe vừa bước vào sân lớn nhà họ Tống, vừa nhìn thấy, Đỗ Mai lập tức mắt sáng lên:
“Bao giờ anh mới xây được cái biệt thự như vầy ở nông thôn? Khi đó em nhất định chịu sống luôn!”
Đầu bếp Tưởng cười híp mắt: “Vậy phải có đất thổ cư chứ! Căn này phía ngoài sân còn chưa trang trí xong, đợi xuân hè sang năm em quay lại xem, đảm bảo sẽ là một bức tường đầy hoa luôn!”
“Ôi giời, nông thôn thiếu gì hoa?” Đỗ Mai không đồng tình lắm: “Em nhìn đất đai kìa, đen nhánh mỡ màng thế kia! Trồng ít hành lá, tỏi non, rau mùi gì đó, nấu ăn chỉ cần giơ tay là hái được, tiện biết bao!”
Đầu bếp Tưởng nghĩ bụng: chuẩn rồi! Ngô Lan cũng nghĩ giống vậy, hôm qua vừa nhổ sạch đám rau để thay phân bò cải tạo đất, đau lòng hết mức!
Mà đúng thật, hành trước cửa nhà, không kể là xào trứng hay làm mỡ hành, thơm nức mũi!
Ở nhà họ Tống, lúc này Ngô Lan cũng đang bàn chuyện này, còn được nhiều người đồng tình:
“Đấy! Tôi đã bảo rồi, cái chỗ trước cổng ấy đừng có trồng hoa, muốn trồng thì trồng sang lề đường ấy! Trước cổng nhà nối với đường nhựa, trồng mấy khóm thược dược đỏ rực, nhìn mới rôm rả!”
Lại nói tiếp: “Cái đám hành trước cổng kia trồng đẹp biết bao! Còn cả mớ tỏi non nữa, nấu canh sườn thì hết ý! Nói thật, tôi thấy không nên nhổ, ngon thế cơ mà!”
Tống Đàm: …
“Mẹ à, chỗ trước cổng người ta gọi là bồn hoa, nghĩa là để trồng hoa mà! Với lại mình đâu thiếu rau xanh đâu, nhà mình vườn rau nhiều rồi, còn cần mấy cái hành tỏi ấy làm gì!”
“Hơn nữa mẹ nghĩ mà xem, nhà mình tường trắng mái ngói xám, nhìn bao đẹp, bao khí chất! Kết quả là trước cổng đừng nói hoa cỏ, đến cái cây cũng không có một gốc… Nhìn vậy, phong thủy không tốt đâu nha!”
Hai chữ phong thủy rõ ràng chạm trúng điểm yếu trong lòng cả nhà nông, vốn không vững lập trường, giờ thì ai nấy đều im bặt.
Chỉ có Ngô Lan là còn hơi không cam tâm, nói thì đúng là thế, nhưng người nông thôn ấy mà, thấy có mảnh đất thì theo phản xạ liền nghĩ đến trồng cái gì đó ăn được…
Bà lầm bầm: “Thì gọi là bồn rau cũng được chứ sao, rau cũng xanh mướt mà còn ra hoa nữa…”