Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 452: Ăn cái đầu anh đi!

Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:52:34
Lượt xem: 250

Muốn dưa hấu không?

Lão Triệu lúc đó như người bệnh hấp hối giật mình bật dậy.

“Muốn muốn muốn! Khụ khụ khụ, ý tôi là, sao giờ này lại gọi điện? Xe chở dưa hấu mai mới đi mà.”

Tống Đàm thở dài, nói thẳng: “Sắp mưa to rồi, lười khuân về nhà nữa. Chắc khoảng một ngàn quả, cần tìm một cái xe lớn.”

Một ngàn quả?! Ôi chao, thế thì khách của lão chẳng phát cuồng lên à! Lão biết rõ, không ít người giờ toàn mua mấy quả nhét lên xe, lái xe mấy tiếng đồng hồ mang về tận thành phố bên cạnh kia mà!

Chính là ngon như thế, hấp dẫn như thế đấy!

Lão Triệu suýt nữa cười phá lên: “Tống Đàm à Tống Đàm, cô cũng có ngày hôm, khụ, ý tôi là, nếu tôi không muốn mua thì sao?”

Tống Đàm: …

“Thế thì dễ thôi!” Cô lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi tự thuê xe lớn, thông báo lên nhóm, cắt thêm một quả cho khách mới nếm thử, ông đoán xem tôi có bán được không?”

Còn phải hỏi nữa à!

Lão Triệu lao thẳng ra cửa: “Cô cứ hái đi, tôi đi tìm xe ngay đây!”

Dưa hấu quá nặng, khuân đi khuân lại đúng là công việc tốn sức. Tống Đàm không cho Ngô Lan và Tống Tam Thành lên núi, mà chỉ dẫn theo Trương Yến Bình và Ngô Lôi đi khuân từng chuyến. Ngoài ra còn gọi thêm hai người trong thôn đến giúp.

Đáng nói là, Trương Yến Bình chỉ khuân được năm chuyến đã chuồn mất, dù sao công việc chính của anh ta cũng là chăm sóc khách hàng mà.

Thao Dang

Còn Ngô Lôi…

Dạo này anh ta làm đến tê liệt cả người rồi.

Giờ đang đội nón rơm, mặc áo chống nắng lấm lem và chiếc áo ba lỗ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai má đã rám nắng đến đen sạm…

Ngay lúc đó, điện thoại reo lên.

“Lệ Lệ!”

Anh ta vui sướng tột độ, dạo này Lệ Lệ rất ít khi chủ động liên lạc, khiến anh ta—một chàng trai đang chìm đắm trong tình yêu—cảm thấy khá hụt hẫng.

Nhưng mà…

Cơ thể anh ta giờ yếu lắm, đến đây làm việc, thời gian ngủ cũng nhiều hơn trước kia hẳn.

Sáng mở mắt rửa mặt xong là bắt đầu làm việc, tối tắm xong nằm xuống giường là ngủ ngay… Ban ngày rảnh rỗi chút thì hoặc là giúp hái rau, hoặc là bị phân công dọn dẹp, tranh thủ ngủ trưa chừng hai mươi phút…

Lịch trình quá kín, chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi gì cả.

Giờ đây, tốc độ bắt máy nhanh chưa từng thấy, nhưng khi nhìn thấy màn hình, anh ta lại khựng lại.

Đối diện là Chu Lệ ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại sững người ra khi nhìn thấy anh ta.

Người trước mắt… là bạn trai cô ta à?

Bạn trai cô ta vốn có làn da trắng trẻo, dáng vẻ ưa nhìn, không cao không thấp, không béo không gầy, ít nhất là trông rất chỉn chu.

Còn người trước mắt, đội chiếc nón rơm sứt mẻ (Tống Đàm chưa kịp mua cái mới), mặc chiếc áo ba lỗ trắng đầy vết bẩn, làn da lộ ra ngoài ngoài mồ hôi lấm tấm còn có một gương mặt ngày càng đen sì…

Cái này!

Làm sao có thể là bạn trai của Lệ Lệ cô ta chứ, hoàn toàn không thể nào!

Biểu cảm của cô ta quá mức chấn động, khiến Ngô Lôi nhìn gương mặt cô ta trong màn hình cũng bắt đầu thấy ngượng ngùng.

“Lệ Lệ, có phải anh trông xấu lắm không?”

“Không có, sao lại thế được?” Lệ Lệ nhìn anh ta đầy chân thành, giọng nói mềm mại: “Bảo bối à, sao anh lại cực khổ như vậy chứ! Ba mẹ anh thật quá đáng, anh cũng là con trai của họ mà!”

Cô ta vừa nói, viền mắt đã đỏ hoe: “Lôi Lôi, hay là thôi đi? Em thật sự không nỡ nhìn anh vất vả vì cái nhà này như thế…”

“Ba mẹ anh còn đối xử với anh như vậy, em thật sự… em thật sự…”

“Hơn nữa, bây giờ em đang rất buồn, rất cần có người ở bên cạnh…”

Cô ta rưng rưng nước mắt, vẻ yếu đuối đáng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-452-an-cai-dau-anh-di.html.]

“Em đừng khóc mà!”

Ngô Lôi cuống lên, lắp bắp: “Anh… anh… anh ở nhà cô anh vẫn ổn mà! Đồ ăn ở đây siêu ngon! Hơn nữa anh còn có lương nữa, Tống Đàm bảo trước tiên cứ thể hiện tốt đã, sau đó từ từ khuyên.”

Ủa? Thế cái "trước tiên thể hiện" này phải kéo dài bao lâu? Sao giờ vẫn khổ thế này… còn cần thể hiện nữa không?

Ngô Lôi nhìn Lệ Lệ, lúc này chẳng kịp nghĩ nhiều, trên mặt toàn mồ hôi nhưng giọng điệu lại đầy dịu dàng: “Lệ Lệ, đừng khóc, anh ở đây với em mà, em qua đây đi. Lần trước Tống Đàm nói chỉ là hiểu lầm thôi, em ấy đã thấy được sự cố gắng của anh rồi, không để bụng đâu…”

“Em qua đây đi, anh dẫn em sang nhà cô anh ăn ké, đồ ăn ngon lắm! Đảm bảo không lỗ vốn đâu!”

Chu Lệ: …

Qua màn hình điện thoại, mặt cô ta cũng sắp không giữ nổi nét bình tĩnh nữa rồi.

Ăn ăn ăn! Ăn cái đầu anh đi!

Cô ta muốn đổi chủ đề mà chẳng nghĩ được cách nào, vì ba câu của anh ta thì hết hai câu rưỡi đã dính đến ăn uống! Sao mà kém cỏi thế không biết?!

Cô ta cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: “Lôi Lôi, em thấy anh bây giờ khổ quá… trời nóng như vậy còn phải làm việc… Rốt cuộc mỗi tháng anh được bao nhiêu tiền mà phải vất vả thế chứ? Hồi trước hai đứa mình bên nhau, ngày nào anh cũng mua cà phê, trà sữa cho em, còn dẫn em đi ăn, mua quần áo, mua skin game nữa…”

“Bây giờ không có anh bên cạnh, em thật sự cô đơn lắm… Ngay cả game anh cũng chẳng lên nữa.”

Ngô Lôi nghe mà áy náy vô cùng: “Lệ Lệ! Là anh không có năng lực. Thôi nào, em đừng buồn, cầm lấy tiền này mà mua gì ngon ngon ăn đi!”

Chu Lệ khẽ nhướng mày, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Lì xì 200 tệ?!

!!!

200 tệ thì làm được gì chứ? Ngồi quán cà phê một buổi tối còn chẳng đủ! Đúng là nực cười!

Còn bên này, Ngô Lôi thở dài: “Em không qua đây đúng là thiệt thòi lắm, đồ ở nhà cô anh ngon lắm ấy! Tiếc quá, Lệ Lệ, giờ anh vẫn chưa có lương, trong túi còn hơn ba trăm tệ, cũng chẳng mua gì gửi cho em được…”

Nhắc đến chuyện này, anh ta cũng hơi ngại ngùng, thật sự là Tống Đàm quá keo kiệt. Anh ta mua đồ không chỉ không có giảm giá mà còn không được miễn phí vận chuyển!

Nhưng… anh ta cảm thấy đàn ông không thể ngốc nghếch như vậy, cái gì cũng nói ra hết, thế nên trước mặt Lệ Lệ vẫn giữ thể diện cho Tống Đàm, đỡ để Lệ Lệ thương anh ta quá mà giận lên.

Chu Lệ: …

Thôi xong, nói chuyện tiếp không nổi nữa rồi.

Câu nào câu nấy đều xoay quanh chuyện ăn uống, thậm chí chuyển khoản ngày trước giờ cũng chỉ còn lì xì với hạn mức giới hạn…

Nói thật, ngày xưa khi yêu Ngô Lôi, Chu Lệ không phải không có tình cảm.

Nhưng từ khi làm streamer, thế giới và mối quan hệ của cô ta ngày càng rộng mở, cô ta dần bị cuốn theo nhịp sống xa hoa, những thứ xa xỉ, rộng rãi giả tạo đã thành một phần không thể thiếu.

So với những người có xe có nhà trong vòng quan hệ của cô ta, một anh bạn trai nhà quê chẳng thể mang lại cho cô ta chút thể diện nào cả.

Thế nhưng, bảo cô ta cứ vậy mà buông bỏ đoạn tình cảm này, Chu Lệ cũng không nỡ.

Vậy nên, cô ta nhận lấy cái lì xì 200 tệ đầy keo kiệt với một tâm trạng phức tạp, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt ngốc nghếch của anh ta trên video, thở dài:

“Lôi Lôi, tháng sau… em tranh thủ qua thăm anh một chuyến nhé!”

Cô ta nhớ lại lần trước mình mất mặt ở đó, gương mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng pha lẫn đau khổ. Nhưng trong mắt Ngô Lôi, điều đó lại giống như…

Ơ? Sao lại mô tả thế này?

Thôi kệ!

Anh ta vui sướng gật đầu liên tục: “Được được được! Lệ Lệ, em nhất định phải đến sớm nhé! Lúc đó anh ứng trước lương, mua đặc sản cho em. Nhất định phải tới đấy nha!”

“Em yên tâm, tuyết nhĩ, trà, sốt ớt xanh t.hịt bò… anh sẽ cố gắng mua đủ một ít cho em mang về!”

Anh ta nhìn Lệ Lệ với ánh mắt tràn đầy yêu thương, rồi lại lần nữa nhấn mạnh:

“Đồ nhà Tống Đàm thật sự, thật sự là ngon lắm luôn ấy!”

Chu Lệ: …

Cô ta cứng đờ kéo khóe miệng, lặng lẽ cúp máy.

Loading...