Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1217: Dự toán và heo. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:59:01
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Phương Viên luôn đối xử công bằng với mỗi một bên A.

Lúc này, Trương Yến Bình nhận được bảng dự toán và bản vẽ, phía Lục Xuyên cũng có phần như vậy. Tống Đàm ghé sát lại xem màn hình điện thoại, chẳng mấy chốc đã bị đám con số chi chít làm cho hoa mắt chóng mặt.

Ôi thôi, thiên phú bẩm sinh của cô vốn không nằm ở khoản toán học, không xem nữa thì hơn!

Ngược lại, mấy bản vẽ mô phỏng trên iPad thì thật sự rực rỡ bắt mắt, khiến cô cực kỳ thích thú.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có hai người họ. Căn phòng ấm áp, Tống Đàm còn cảm nhận được cánh tay hai người chạm nhau ấm nóng rõ rệt.

“Tiểu Lục, Tiểu Lục!”

Cô gọi khẽ.

“Ừ?” Lục Xuyên rút ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, nhướng mày nhìn cô:

“Muốn uống nước à?”

“Không có gì.” Tống Đàm cười rộ lên:

“Em chỉ muốn hỏi anh, thật sự sẽ ở lại đây à?”

Khi cô mỉm cười nghiêng người về phía anh, mái tóc dài suôn mượt trượt khỏi bờ vai, lạnh đen như lụa thượng hạng khẽ lướt nhẹ qua mu bàn tay anh.

Lục Xuyên cảm thấy như có một lớp lông tơ mềm mại, khẽ quét qua tim mình.

Anh ngừng một lát, rồi mới đáp:

“Mẹ anh vốn là người thành phố Ninh, ở gần đó một chút bà cũng không thấy khó chịu.

Còn anh, công việc tự do, không thú cưng, không người thân khác, ở đâu cũng được.”

“Huống hồ người thân bạn bè của em đều ở đây, thiểu số phục tùng đa số, anh cũng nên tới đây.”

“Trả lời rất hay.” Tống Đàm mỉm cười khen ngợi, rồi chống tay lên ghế sofa, cúi người nhẹ nhàng chạm môi anh một cái, thoáng qua như gió.

Sau đó cô lại tò mò hỏi:

“Nhưng đó là lý trí, còn cảm xúc thì sao?”

Lục Xuyên sững người chạm tay lên môi, rồi nhìn vào ánh mắt ý cười lấp lánh của Tống Đàm, khẽ bật cười bất lực. Sau đó anh cũng cúi xuống, mang theo khí thế chủ động mà ôn hòa, lời nói mơ hồ tan vào trong môi lưỡi:

“Về mặt cảm xúc thì… trước khi gặp em, anh chưa từng biết đến cảm giác tim đập thình thịch. Anh muốn một điều gì đó lâu dài hơn, cũng muốn giữ lấy sự tốt đẹp này…”

Vậy nên, nếu núi không đến với ta, thì ta phải đến với núi.

Chiếc iPad rơi xuống cạnh tay, bản PPT vẫn đang tự động lật trang.

Tòa lâu đài sắc macaron hình nấm lớn nhỏ hiện ra ở nền xa, phía trước là cụm hoa cẩm tú cầu xanh hồng che đi một phần, trông như bước ra từ truyện cổ tích.

Đây là phòng “Đỏ”, tông đen trắng chủ đạo, từ cửa sổ kéo dài ra là lớp dây tầm gửi và hoa hồng đỏ sẫm đan xen, ánh nến mờ ảo, cây thánh giá bạc lấp lánh ánh sáng.

Bên ngoài tưởng hòa hợp, bên trong lại là phong cách sân vườn Tô Châu cổ, cửa sổ lưới gỗ và ánh đèn phòng giao hòa, ánh hoàng hôn len qua bình phong, tạo nên vệt sáng màu cam dịu dàng.

Bên ngoài cửa sổ là ánh chiều tà, mây lam tím, khói nhẹ, rõ ràng là cảnh quê hương bình thường, vậy mà qua khung hình đặc biệt lại hiện lên nét lãng mạn xen lẫn u buồn.

Đây là “Cam”.

Khi đoạn mô phỏng ngôi nhà cổ tích màu tím phát đến c.uối, video cũng tự động dừng lại, không ai còn để ý đến nó nữa.

So với sự lãng mạn bên này, bên phía Trương Yến Bình và Tần Quân thì lại như sống không bằng c.h.ế.t.

Bảng dự toán làm rất rõ ràng, ảnh hiệu ứng cũng xuất sắc vô cùng.

Nhưng mà…

Vượt ngân sách rồi!

Còn chưa khởi công thực tế mà chỉ riêng bảng dự toán đã vượt mức cho phép rồi!

Đến lúc chính thức bắt tay vào xây dựng, khỏi cần nói cũng biết sẽ còn vượt nữa!

Hai người bọn họ ngồi tính toán lại cái “quỹ đen” của mình, phát hiện chỗ tiền cạo gọt gom góp được chưa chắc chống nổi tới khi khai trương, lúc này chỉ đành trợn trừng mắt nhìn vào bảng dự toán, xem thử có chỗ nào còn cắt giảm được tí nào không.

Nhưng mà…

“Khó quá đi! Cái gì cũng thấy cần thiết hết trơn á!”

Triệu Phương Viên cũng bất đắc dĩ:

“Giá vật liệu xây dựng tăng mạnh lắm rồi. Hơn nữa các anh định xây hẳn một tòa nhà nguyên căn làm homestay, từng phòng cần gì cũng phải trang bị đầy đủ… cho dù dùng vật liệu bình thường, cộng dồn lại cũng quá tải thôi!”

Cô đưa ra đề xuất:

“Hay là thế này đi? Không phải ba tầng sao? Để trống hai tầng dưới trước đã, thực ra trong thôn cũng không đến mức có nhiều người như vậy đâu, anh để nhiều phòng hơi thừa rồi…”

Thừa sao? Thật ra là không hề!

Dù sao Lục Xuyên cũng đã nói, sau này sẽ có cả đoàn phim đến, ở lại cả một hai tháng, món lợi này đâu thể bỏ lỡ!

Còn về sau…

Chẳng phải rõ ràng sao? Đoàn phim đi rồi, trời lại bắt đầu nóng, sẽ đến mùa của mấy ông câu cá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1217-du-toan-va-heo-1.html.]

Những căn phòng nhỏ giá rẻ, không cần gì nhiều, chỉ cần cho họ nghỉ ngơi trưa hoặc tối, đặt trước chỗ là được rồi…

Có mấy người câu cá, một cần câu đi khắp nơi, dầm sương dãi nắng chẳng sao. Nhưng cũng có người chơi câu cá mà giàu đến mức dọa người.

Cộng thêm món ăn từ căn tin bên cạnh…

Chắc chắn sẽ có khách chứ? Chắc chắn có mà!

Dù sao quanh đây cũng không có đối thủ cạnh tranh!

Tuy vì lý do tài chính, không thể đặt định vị như tòa lâu đài cổ tích nhà Lục Xuyên, nhưng về kinh doanh thì lại không lo thiếu khách.

Trương Yến Bình thậm chí thầm lẩm bẩm:

“Lục Xuyên nhìn đã biết là người không thiếu tiền, mở cái homestay có kiếm được tiền hay không cũng chẳng quan trọng với anh ta.”

Cái lâu đài cổ tích kia lúc bàn đến anh ta cũng có nghe, sau đó khi Lục Xuyên góp ý anh ra cũng lắng nghe được vài phần, định vị kiểu đó thật ra không ăn nhập gì với nông thôn cả.

Biết đâu đến lúc đó, khách của anh ta còn đông hơn hắn cũng nên!

Nghĩ vậy, anh ta lại nghiến răng:

“Làm đi! Càng nhanh càng tốt! Hai tháng được không?”

Tháng ba âm lịch, cỏ xanh oanh hót, đến tháng tư tháng năm là đoàn phim sắp tới rồi, không thể để lỡ!

“Yên tâm!”

Triệu Phương Viên đầy khí thế:

“Qua rằm tôi gọi lão Từ kéo thêm một đội nữa, luân phiên thi công!”

Ở vùng quê không sợ phiền hàng xóm, xây một căn nhà nhanh hơn nhiều so với trong thành phố, nơi mà mọi thứ đều theo giờ hành chính.

Ngày mùng mười Tết, từ sáng sớm Tần Quân đã lên đường đi dự đám cưới bạn học, quá xa, tận ở thành phố bên cạnh, thật ra anh ta chẳng hứng thú gì.

Nhưng không đi không được, đều là huynh đệ ở chung ký túc xá trước đây, dù trời đông giá rét cũng phải đi một chuyến.

Còn bên này, Trương Yến Bình và Quách Đông thì lại hẹn nhau ăn sáng ở nhà Tống Đàm như thường lệ.

Bác sĩ Quách nhìn chằm chằm con Đại Cam đang đi tới đi lui trong sân, bất ngờ quay sang hỏi Tống Đàm:

“Cho tôi mượn Đại Cam một chút được không?”

“?”

Tống Đàm tò mò:

“Làm gì?”

Quách Đông bất đắc dĩ:

“Sau tủ thuốc luôn có tiếng động, tôi nghi là có chuột, nhưng cái tủ nặng quá tôi cũng dọn không nổi, thôi cứ gọi Đại Cam qua thử xem.”

“Được thôi!”

Tống Đàm vào bếp lục tìm một lúc, móc ra được một miếng cá khô nhỏ xíu:

“Cô cầm cái này dụ nó về nhé.”

Trương Yến Bình còn đứng bên cạnh góp ý:

Thao Dang

“Nhà mình nuôi Đại Cam mượt lông bóng mỡ thế này, em lại bắt nó chui gầm tủ bắt chuột, ít nhất cũng phải mua cho nó hai con cá bù lại chứ…”

“Lần này dụ dỗ thành công, nó bán cho em một đứa con, thế là em có mèo rồi, lại khỏi phải lo chuột nữa?”

Quách Đông mắt sáng rực:

“Hay đấy.”

“Nhưng cá em mua chắc không ngon bằng nhà các anh, thôi thì… em tặng nó cái khác để cảm ơn.”

Tống Đàm hơi tò mò:

“Cái gì cơ? Đồ ăn vặt cho mèo à? Nó hơi kén ăn đấy.”

“Không.”

Quách Đông xoa tay đầy hào hứng:

“Tôi có bằng cấp chính quy, để tôi triệt sản hết cho cả nhà nó luôn.”

Mọi người: …

Không nói đến chuyện Đại Cam có chịu nhận cái “combo quà tặng” này hay không… nhưng mà… thật ra đúng là cũng nên triệt sản rồi đấy.

Chỉ là nhà họ Tống cũng không đáng trách, so với mấy con mèo chó khác cứ đến mùa là phát tình liên miên, nhà họ thì hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì.

Nếu thật sự muốn sinh con, lần trước anh Tiểu Tôn dắt mấy con ch.ó đẹp đến vậy, thế mà Đại Bảo bọn chúng cũng chẳng thèm ngó tới!

Giờ thì ăn ăn uống uống chơi chơi ngốc ngốc, gần đây còn bị bảo vệ mới kéo đi làm bài huấn luyện vượt chướng ngại cơ.

Đám người Trần Nguyên ấy à, bảo họ khen ai đó, còn không chắc khen nổi, lắp ba lắp bắp nửa ngày chưa chắc nói ra được một câu.

Loading...