Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 762: Hạt dẻ rang đường.

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:36:27
Lượt xem: 136

Ông chủ Tiền và ông chủ Vương quả thật sáng sớm hôm sau đã đến nơi, chắc là họ mua vé tàu từ rạng sáng, thành ý đầy mình luôn!

Thế nhưng, khi tới nhà Tống Đàm thì họ đơ người ra.

Bởi vì trong nhà chẳng còn mấy người.

Kiều Kiều dẫn họ lên núi, đến vườn hạt dẻ thì thấy mấy cây tre dài đang quật túi bụi vào các cành cây. Đi gần thêm chút nữa, họ còn sợ mấy quả hạt dẻ nâu to bằng nắm đ.ấ.m rơi trúng đầu!

“Ủa, sao lại bắt đầu thu hoạch rồi?” Ông chủ Vương ngập ngừng hỏi.

Sao mà cô Tống lại tự tin thế nhỉ? Mình còn chưa nếm thử, giá cả cũng chưa bàn bạc gì mà? Cô ấy đã bắt đầu thu hoạch hạt dẻ rồi, lỡ mà mình không chốt được thì sao đây?

Trong lòng ông có chút không thoải mái, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là cái gọi là 'đạo đức trói buộc' mà người ta hay nói bây giờ?

Thế nhưng, ông chủ Tiền lại có cách nghĩ khác.

Chỉ thấy ông ta cảnh giác nói: “Có khi nào là cái ông họ Thường kia ra giá quá cao không? Cô Tống không nhịn được nên đã đồng ý rồi!”

“Chậc!!!”

Hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi bất ổn.

Muốn vào xem thử thì hàng rào đã được cắt tỉa gọn gàng, bên trong mấy quả hạt dẻ nặng trịch bị đập rơi lốm đốm đầy đất.

Hai người họ đứng xa tít, căn bản không dám bước thêm bước nào.

Mãi đến khi những người đang đập hạt dẻ tạm dừng, có lẽ do vung gậy tre quá mạnh nên phải nghỉ ngơi một lát.

Ông chủ Tiền nắm ngay cơ hội, lớn tiếng gọi: “Cô Tống! Cô Tống có ở đó không?”

Chờ một lúc thì thấy Tống Đàm vác một cây tre dài từ sâu trong vườn hạt dẻ đi ra.

“Ôi, ông chủ Tiền, sao mấy anh tới sớm vậy?”

Ông chủ Vương còn định nói gì thêm nhưng ông chủ Tiền không kìm nổi nữa mà đi thẳng vào vấn đề:

“Cô Tống, số hạt dẻ này là để bán cho bọn tôi à? Giá bao nhiêu thế?”

Tống Đàm hơi ngẩn ra, rồi mới phản ứng lại: “Mấy anh đừng áp lực, hạt dẻ này nhà tôi cũng có sắp xếp đầu ra rồi. Lát nữa nếu các anh không muốn thì tụi tôi sẽ tự bán.”

Nói rồi, cô cúi đầu tìm kiếm dưới đất, c.uối cùng nhặt được một quả hạt dẻ đã nứt vỏ, móc ra ba hạt dẻ tròn trịa, bóng loáng từ trong đó.

“Mấy anh thử xem đi.”

“Hạt dẻ không dễ bán như đào, chuyện này tôi hiểu mà. Tạm thời tôi định giá sỉ là bốn mươi tệ một cân. Sản lượng cụ thể thì chưa tính, nhưng chắc chắn là có khoảng bốn ngàn cân.”

“Nếu mấy anh muốn bao trọn vườn thì đưa mười sáu vạn là được rồi.”

Cô vẫn thẳng thắn như vậy... Ông chủ Tiền cảm thấy có chút cảm động.

Nhưng rồi nghĩ lại, bốn mươi tệ một cân là cái giá trên trời!!!

Trời đất, hạt dẻ đâu phải trái cây, cùng lắm cũng chỉ dùng để hầm canh, làm chút bánh điểm tâm, hoặc là để rang đường thôi.

Mà giá sỉ còn tới bốn mươi tệ một cân, rồi họ phải bán hạt dẻ rang đường cho ai đây?

Ông chủ Vương lập tức xị mặt xuống: “Cái này… cái này đắt quá rồi!”

Ông ta là người đầu tiên muốn bỏ c.uộc.

Thao Dang

Với giá bốn mươi tệ một cân, nếu về mà còn phải thuê kho lạnh nữa thì thật không tưởng tượng nổi phải bán thế nào mới có lãi đây?

Rồi ai sẽ là người mua chứ?

Ông chủ Tiền thì vẫn lưỡng lự, lúc này ông lên tiếng: “Giá thì hơi cao thật, nhưng tôi vẫn muốn suy nghĩ thêm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-762-hat-de-rang-duong.html.]

Ông vừa mới nếm thử hạt dẻ trong tay.

Hạt dẻ đã già, không còn giòn ngọt, nhưng khi cắn xuống, hương vị ngọt bùi đậm đà vẫn lan tỏa trong miệng.

Vị này, dù ăn không thôi ông ta cũng có thể xơi hết cả rổ!

Nếu mang đi nấu ăn thì… thôi thôi thôi, hạt dẻ ngon thế này, phải dùng loại gà nào mới xứng đây?

Nhưng nếu cứ thế mà bán thì…

Ông ta lại nhìn sang ông chủ Vương: “Lão Vương, anh chắc chắn không muốn nữa à?”

Ông chủ Vương thở dài: “Không muốn nữa, thật sự tôi chẳng có khách hàng nào phù hợp, mang về cũng chẳng tiêu thụ được.”

Ông chủ Tiền cũng rầu rĩ: “Cô chủ Tống, nhà cô định xử lý số hạt dẻ đó thế nào? Vẫn bán trên cửa hàng online với livestream à?”

Tống Đàm cũng không giấu giếm: “Nếu các anh không muốn thì ông chủ Thường chắc sẽ lấy ít nhất một nghìn cân. Nhà hàng của anh ấy sẽ dùng để làm điểm tâm.”

“Còn lại hai, ba nghìn cân tôi sẽ giữ lại chế biến thành hạt dẻ rang đường, bán tám mươi tệ một cân vẫn có thể tiêu thụ được.”

Trừ đi chi phí nhân công và các khoản khác, có lẽ vẫn kiếm được nhiều hơn một chút so với giá sỉ bốn mươi tệ.

Nhưng, cũng chỉ là thêm một chút thôi.

Đây chẳng phải ý tưởng gì hiếm hoi, ông chủ Tiền cũng không kìm được mà mô phỏng thử quy trình này trong đầu.

Thế nhưng, chính lúc này nhược điểm của ông ta lại lộ ra, gần như không có khách hàng cao cấp nào cả!

Dù có thì cũng chỉ là nhờ lần trước bán Đào tiên Vân Kiều tích lũy được. Nhưng đào với hạt dẻ để đó thì sức hút đối với con người hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ vậy, ông ta cũng không khỏi có ý định rút lui.

Chỉ là dạo trước bọn họ còn khẩn khoản muốn lấy hàng, giờ người ta đã gõ hạt dẻ rồi mà họ lại không lấy nữa...

Thế này thế này! Nói ra thì thật mất mặt!

Tống Đàm lại cười: “Thật đừng có áp lực, vốn dĩ quy trình bình thường là chúng ta phải bàn giá trước mà. Tôi thấy dự báo ba ngày tới có mưa nên mới tranh thủ gõ sớm thôi.”

Trên vai cô vẫn vác một cây sào trúc, đầu đội nón bảo hiểm xe máy cho hợp thời, lúc này tranh thủ từng giây từng phút đuổi kịp tiến độ, vừa nói xong đã quay người vào vườn, sau đó nhập hội với ba người được thuê.

Năm mẫu vườn hạt dẻ này thực ra không cần đến bốn người.

Nhưng hạt dẻ khi gõ xuống thì vỏ gai b.ắ.n tứ tung, diện tích thu hoạch lớn, để kịp thời thu gom hết về nhà cộng thêm quy định “làm chưa đầy một ngày vẫn tính tiền một ngày”, nên mọi người mới dốc sức mà làm.

Lúc này Tống Đàm vừa nhập c.uộc, cây sào trúc dài trong tay cô vung lên mạnh mẽ, những cây hạt dẻ phía trước bị cô gõ túi bụi, từng túi hạt dẻ lách tách rơi xuống...

Không biết vì sao, ông chủ Tiền và ông chủ Vương rụt cổ lại, lập tức ỉu xìu mà theo Kiều Kiều xuống núi.

Nhưng càng đi, trong lòng họ càng thấy khó chịu...

“Lão Vương, anh nói xem, chúng ta làm vậy có phải không được thẳng thắn lắm không?”

Ông chủ Vương thở dài: “Đừng nghĩ nhiều nữa, bốn mươi tệ một cân, chi phí vận chuyển, kho lạnh, nhân công... Anh có bản lĩnh bán được tám mươi tệ một cân hay tôi có bản lĩnh?”

Nói xong, ông ta lại có chút chán nản: “Nói chứ làm ngần này năm rồi, sao chẳng phát triển được khách hàng cao cấp nào thế nhỉ? Còn thua cả livestream của Kiều Kiều.”

Lần trước ông ta còn tận mắt thấy, đào tám mươi tệ một cân, bán đến mấy trăm thùng.

Nếu không phải sau này họ bao hết vườn đào thì chắc Tống Đàm cũng có thể bán hết sạch trên mạng.

Nghĩ vậy, lòng ông ta lại càng thêm khó chịu.

Thế nhưng Kiều Kiều lại lắc đầu: “Không sao đâu mà! Chị bảo nhóm khách hàng không giống nhau, nên chị mới tự mình bán đó, bọn em còn đặt mua ba máy rang hạt dẻ đường nữa đấy!”

Cậu vừa nói vừa tỏ ra vô cùng phấn khởi: “Cái chảo to đùng, bên trong toàn là cát thạch anh đen xì! Sau đó cắm điện vào, chúng sẽ đảo lăn đảo lộn hạt dẻ...”

Kiều Kiều vừa nói vừa không nhịn được mà tưởng tượng: “Hạt dẻ rang ra như vậy chắc chắn sẽ rất ngon!”

Loading...