Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:49:45
Lượt xem: 43

Nhưng mà giây tiếp theo Mục Văn Hạo đã nhanh chóng túm lấy cổ tay cô, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt lấy cô.

Diệp Ninh đau đến suýt xoa: “Ông chủ Mục, là tôi.”

Ánh mắt Mục Văn Hạo dần dần tỉnh táo lại, ý thức được là Diệp Ninh rồi mới buông lỏng tay ra.

Cổ tay Diệp Ninh lập tức xuất hiện một vòng sưng đỏ.

“Sau này lúc tôi đang nghỉ ngơi thì cô đừng đến gần tôi.” Mục Văn Hạo lạnh như băng cảnh cáo.

Diệp Ninh đã cạn lời đến cùng cực, ai thèm đến gần anh ta chứ?!

Nhưng mà cô cũng lười đi nói nhảm với anh ta: “Cháo nấu xong rồi.”

Mục Văn Hạo nhìn chén cháo đặt ở bên cạnh, không chút do dự bưng lên.

Diệp Ninh nghĩ trước khi Phùng Bình rời đi còn có kê thuốc cho Mục Văn Hạo, hiện tại nếu anh ta đã ăn xong rồi, đương nhiên là phải đến giờ uống thuốc.

Cho nên khi Mục Văn Hạo buông chén cháo xuống, Diệp Ninh lập tức đưa nước và thuốc đến trước mặt anh ta.

“Bác sĩ Phùng nói phải uống thuốc ba lần sáng trưa chiều mỗi ngày.”

Mục Văn Hạo hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ kháng cự.

Diệp Ninh nhịn không được thử hỏi: “Đừng có nói với tôi là anh ghét uống thuốc đó nha?”

Ánh mắt của Mục Văn Hạo khi nhìn về phía Diệp Ninh giống như đang nhìn một người ngu, nhưng mà cũng không biết có phải là phép khích tướng có tác dụng hay không, anh ta lại không hề do dự trực tiếp nuốt thuốc vào bụng.

Là nuốt vào thật luôn đó, không hề có ý định uống nước nào.

Diệp Ninh nhìn thấy cảnh này lập tức choáng váng, đây là lần đầu tiên cô thấy có người uống thuốc kiểu này.

Cổ họng của anh ta không cảm thấy khó chịu sao?

Mục Văn Hạo bình tĩnh đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Diệp Ninh, đồng thời cũng mới để ý đến ống tay áo dính m.á.u của cô.

“Cô cũng bị thương à?”

“Bị thương ngoài da, đã xử lý rồi.” Diệp Ninh ăn ngay nói thật.

Mục Văn Hạo nghĩ đến tối hôm qua cô đã bị thương nhưng vẫn cứ cõng anh ta về nhà, cảm thấy người phụ nữ này vẫn còn một chút lương tâm.

“Vậy tôi cũng không tính toán chuyện tối hôm qua cô định bỏ tôi lại một mình mà bỏ chạy nữa.”

Nếu như đổi thành những người khác gặp được nguy hiểm lại lâm trận bỏ chạy, có lẽ đã không thể nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau nữa.

Diệp Ninh suýt chút nữa đã phun máu, cái gì gọi là không tính toán với cô nữa chứ?

“Ông chủ Mục, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không? Tối hôm qua mấy người kia đều đến tìm anh trả thù, tôi rời đi không phải là chuyện rất bình thường sao? Huống chi tuy rằng tôi đến phòng ca múa ca hát, nhưng chúng ta cũng chỉ là người có quan hệ hợp tác, tôi không có gặp nguy hiểm đã phản bội đánh ngược lại anh cũng đã tốt lắm rồi.”

Lúc này cô mới phát tiết lửa giận trong lòng ra, giọng điệu đương nhiên cũng không tốt lành gì.

“Cô còn muốn phản bội tôi?” Trong mắt Mục Văn Hạo lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Tuy rằng hiện tại anh ta đang bị thương, nhưng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Ninh vẫn rất dễ dàng.

Diệp Ninh bị chọc tức đến n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, anh ta cũng biết tìm “trọng điểm” ghê đó?

“Tôi chỉ là ví dụ mà thôi, hơn nữa nhờ ơn của ông chủ Mục, tôi cũng bị thương.”

Cô vừa nâng cánh tay lên, vừa mỉa mai nói.

Tình hình tối ngày hôm qua rõ ràng là Mục Văn Hạo cố ý, nếu không thì cô tuyệt đối có thể an toàn rút lui.

Mục Văn Hạo không hề chột dạ và áy náy chút nào, ngược lại còn cảm thấy cách làm lúc đó của anh ta là vô cùng đúng đắn.

Nếu không phải ở thời khắc quan trọng cô giúp anh ta chia sẻ bớt một ít áp lực, có lẽ anh ta sẽ còn bị thương nặng hơn nữa.

“Cho nên chúng ta coi như là huề nhau, mấy ngày nay cô ở lại đây chăm sóc tôi, chờ đến khi tôi có thể cử động thì cô lại rời đi.”

Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.

“Nếu cô không tiện xin nghỉ với đoàn văn công thì tôi sẽ gọi điện thoại thay cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-310.html.]

Mục Văn Hạo thậm chí còn cố ý bổ sung thêm một câu như thế.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh gặp được loại người mặt dày vô sỉ như thế này: “Anh rõ ràng là đang làm khó người khác.”

Vậy mà Mục Văn Hạo lại mỉm cười nói: “Cô không có sự lựa chọn khác.”

Chương 311 :

Đoàn văn công.

Mọi người bắt đầu hừng hực khí thế luyện tập, Từ Minh Vũ lại nhận được điện thoại xin nghỉ của Diệp Ninh.

Diệp Ninh nói cô bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.

Cho dù thời gian luyện tập rất cấp bách, nhưng mà Từ Minh Vũ cũng không thể không phê duyệt xin nghỉ bệnh được.

Diệp Ninh ở đầu dây bên kia nói, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ tiến độ luyện tập, Từ Minh Vũ nghe giọng điệu vô cùng tự tin của cô, lúc này mới yên tâm một ít.

Nhưng mà Diệp Ninh xin nghỉ ở ngay giai đoạn này, vẫn là cho người của cả hai đội đều cực kỳ ngạc nhiên.

TBC

Chiều tối, Vương Hinh Tuyết tan ca về đến viện gia thuộc, lúc đi ngang qua phòng bếp công cộng ở dưới lầu, cô ta giống như suy tư gì đó, ngừng chân lại.

Lý Kim Phượng và mấy người phụ nữ khác còn ở trong phòng bếp bận rộn làm cơm chiều.

“Chị dâu, hôm nay các chị có nhìn thấy Diệp Ninh không?”

Từ sau khi cô ta xảy ra sự kiện kia đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động nói chuyện với người trong đại viện, hơn nữa còn hỏi thăm Diệp Ninh, lập tức làm mấy người phụ nữ kia đồng loạt dừng tay lại.

Lý Kim Phượng đứng ở ngoài cùng là người đầu tiên mở miệng nói: “Không phải hai đứa làm việc chung một chỗ sao, sao lại đi hỏi tụi chị. Xảy ra chuyện gì sao?”

Vương Hinh Tuyết theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía tầng lầu nhà của Diệp Ninh, đèn cũng không sáng.

Chuyện này cũng không bình thường.

“Hôm nay cô ta xin nghỉ, nói là cơ thể không khỏe.”

Lý Kim Phượng hoàn toàn không thèm để ý đến, mỗi người đều ăn ngũ cốc, sao có thể không bị bệnh được chứ.

“Em bắt đầu quan tâm Diệp Ninh như thế từ khi nào vậy?”

Không phải hai người bọn họ đã như nước với lửa từ lâu rồ sao?

Vương Hinh Tuyết cưỡng chế cảm giác bực bội trong lòng xuống: “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Cô ta cứ có cảm giác chuyện Diệp Ninh bị bệnh rất kỳ lạ, dù sao thì ngày hôm qua vẫn còn khỏe, hôm nay đã đột nhiên xin nghỉ bệnh, hơn nữa còn là vài ngày liên tục.

“Nếu các chị cũng không nhìn thấy cô ta, vậy thì thôi vậy.”

Cô ta nói xong chuẩn bị lên lầu.

“Hinh Tuyết, tụi chị nghe nói chị dâu của em đang chuẩn bị sắp xếp cho em đi xem mắt đó. Nhà trai không phải người trong quân khu chúng ta, ở vùng quê phía nam, nếu em thật sự gả qua đó, vậy muốn đi làm cũng không tiện lắm đúng không?”

So với chuyện Diệp Ninh bị bệnh, Lý Kim Phượng lại càng tò mò chuyện hôn sự của Vương Hinh Tuyết hơn.

Phải biết rằng trước kia Vương Hinh Tuyết chính là người xuất sắc trong cả đại viện này, có vô số thanh niên tài tuấn, quan quân bộ đội đều vội vàng muốn cưới cô ta về.

Nhưng mà nay đã khác xưa, hiện tại không ngờ lại rơi xuống nông nỗi phải gả đi vùng quê xa xôi.

Vương Hinh Tuyết ngơ ngẩn, cô ta hoàn toàn không biết chuyện này.

Lý Kim Phượng nhìn thấy phản ứng của cô ta thì lập tức hiểu ra gì đó: “Xem ra chị dâu của em còn chưa nói với em à, cũng trách chị nhiều chuyện rồi.”

Đề tài đến đây kết thúc, cô ta quay đầu lại tiếp tục về nấu cơm, chẳng qua ý cười trên khóe miệng làm Vương Hinh Tuyết cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chờ đến khi Vương Hinh Tuyết đi vào nhà rồi, nhìn thấy Trần Hồng Diễm đang lặt rau, câu đầu tiên nói ra chính là: “Có phải chị đã hứa với người ta là sẽ cho em đi xem mắt rồi không?”

Trần Hồng Diễm không ngờ cô ta đã biết được, nhưng mà chờ phản ứng lại thì lập tức gật đầu.

“Đúng vậy, đã bàn với bên nhà trai rồi. Cuối tuần này, vừa lúc em nghỉ ngơi rồi đi gặp người ta luôn, nếu thấy ổn thì nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự này luôn.”

Vương Hinh Tuyết nhận được câu trả lời khẳng định thì lập tức nổi điên: “Tại sao chị không thương lượng với em trước về chuyện này chứ? Hiện tại công việc của em bận rộn biết bao nhiêu, hoàn toàn không có thời gian và sức lực đi làm chuyện này. Chị từ chối đi!”

Nói xong lời cuối cùng, cô ta gần như đã dùng ra giọng điệu ra lệnh vô cùng kiên quyết.

Loading...