Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 380
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:19:55
Lượt xem: 13
Đáy mắt Diệp Ninh vô cùng âm u, tuy rằng cô không biết thân phận của những người này là gì, nhưng người đàng hoàng chắc chắn sẽ không đùa giỡn con gái nhà người khác ngay trước công chúng như thế này.
“Không có hứng thú.”
Nói xong cô lập tức nắm cổ tay Trịnh Thư Vân rời đi.
Mấy người đàn ông say khướt đầu tiên là quan sát trước sau, không nhìn thấy bóng dáng của những người khác, vô cùng ngông cuồng cản đường đi của hai người bọn họ.
“Đừng đi mà. Các anh đây đều là người tốt, các em đi chơi với tụi anh đi, tụi anh cho mấy em tiền, thật nhiều tiền.”
Người đàn ông cầm đầu vô cùng đáng khinh, nhất là khi nhìn về phía Diệp Ninh, ánh mắt thèm nhỏ dãi.
Thậm chí gã còn sốt ruột vội vàng vươn tay về phía mặt Diệp Ninh.
Hơn nữa gã vừa đùa giỡn Diệp Ninh, khóe mắt lại còn không quên để ý đến vẻ mặt của người đàn ông cực kỳ giống Cố Phong kia.
Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, không hề có ý định muốn ra mặt.
Bốp!
Diệp Ninh giơ tay đánh bay bàn tay của người đàn ông đáng khinh kia.
“Tránh ra!”
Sắc mặt Diệp Ninh âm u như muốn nhỏ nước.
“Ui chu choa, cô bé này cũng cứng ghê chứ! Anh đây thích!” Người đàn ông kia sắp sửa chảy cả nước dãi, đang chuẩn bị tiếp tục quấy rầy thì lại có một người đàn ông khác từ trong phòng bao đi ra.
Người đàn ông cao một mét bảy mươi tám, dáng người không tính là quá cường tráng, nhưng toàn thân đều toát ra khí thế âm trầm.
“Đại ca.”
Tất cả mọi người ở bên ngoài gần như đều cung cung kính kính đứng thẳng người.
Người đàn ông kia liếc nhìn tên đàn em đứng bên cạnh Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân, lập tức đoán được gì đó.
“Đi.”
Một chữ vô cùng đơn giản, lại không cho phép bất cứ ai dám chống đối.
Người đàn ông đáng khinh kia lộ ra vẻ mặt không cam lòng, nhưng mà đại ca đã lên tiếng, gã cũng không dám không nghe.
“Em gái, sau này có cơ hội gặp lại sau nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-380.html.]
Cả đám người lảo đảo đi lướt qua hai người bọn họ.
Mà Diệp Ninh thì không thèm nhìn bọn họ lần nào, mãi đến khi bóng dáng của những người này hoàn toàn biến mất khỏi hành lang, cô mới nghiêm túc nhìn sang.
“Diệp Ninh, có, có phải tôi làm sai rồi không?” Trong giọng nói của Trịnh Thư Vân mang theo chút run rẩy.
Diệp Ninh thu hồi tầm mắt, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bất an của Trịnh Thư Vân, việc đã đến nước này, đi so đo mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì hết.
“Không có gì, có lẽ chúng ta đã nhận sai người thật rồi. Hơn nữa chúng ta cũng đã giải thích rõ ràng là nhận lầm người, hình như bọn họ cũng không nghi ngờ gì.”
Tuy là an ủi như thế, nhưng trong lòng Diệp Ninh lại rất rõ ràng, nếu người đàn ông kia thật sự là Cố Phong thì chuyện lúc nãy sẽ mang đến cho anh nguy hiểm lớn đến mức nào.
Hiện tại cũng chỉ có thể cầu khẩn rằng Cố Phong có biện pháp để ứng phó với những người đó.
Trịnh Thư Vân nghe cô nói như thế, tâm trạng căng thẳng mới hơi thả lỏng lại nói: “Chúng ta về phòng bao thôi, mọi người đều ăn xong hết rồi.
Trên đường quay về nhà nghỉ, Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đều có rất nhiều tâm sự.
“Diệp Ninh, Thư Vân, hai cô lại đây với tôi.”
Hà Khôn chủ động gọi, bảo hai người bọn họ đi vào phòng của anh ta.
TBC
Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa và Trương Quốc Trụ đều biết rõ Hà Khôn đang muốn làm gì.
Nhưng mà về chuyện này thì cho dù Hà Khôn có tận tình khuyên nhủ như thế nào thì chỉ sợ cũng sẽ không thay đổi được gì cả.
Vào phòng, Hà Khôn chủ động rót nước cho Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân.
“Thư Vân, cô cũng coi như là thành viên kỳ cựu trong đoàn văn công, cũng biết trong đoàn luôn cố gắng bồi dưỡng cô rất nhiều. Còn Diệp Ninh, tuy rằng cô chỉ mới gia nhập đoàn văn công không được bao lâu, nhưng mà trong đoàn đối xử với cô như thế nào, chắc là cô cũng cảm nhận được đúng không?”
Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân liếc nhìn nhau, đã đoán trước được Hà Khôn định nói gì tiếp theo.
Hai người đồng loạt gật đầu.
Giọng nói của Hà Khôn càng thêm nghiêm túc: “Tuy rằng đoàn văn công Đông Bắc của chúng ta không thể sánh bằng đoàn văn công Tây Nam, nhưng mà chắc chắn sẽ dốc hết toàn bộ tài nguyên để bồi dưỡng hai cô. Quan trọng nhất là, đoàn văn công chúng ta đều xem các cô giống như người nhà, ở đoàn văn công Tây Nam sẽ không thể nào có được bầu không khí giống như thế này. Tôi nói thế, các cô có đồng ý hay không?”
Anh ta nói xong còn cẩn thận xác nhận lại với hai người.
Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đồng thanh nói: “Đồng ý.”
“Vậy là được rồi.” Cảm xúc của Hà Khôn kích động hơn: “Nếu là người nhà, vậy các cô chắc chắn sẽ không bỏ nhà ra đi đúng không?”
Anh ta vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng vào đến chủ đề chính.