Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 338
Cập nhật lúc: 2025-03-13 13:13:36
Lượt xem: 13
Dọc theo đường đi, Diệp Ninh không nói một lời, thậm chí không thèm nhìn Mục Văn Hạo cái nào.
Mục Văn Hạo cũng không giận, ngược lại nhìn bóng dáng của cô ngẩn người.
Chờ đến khi có thể nhìn thấy cổng chính của viện gia thuộc rồi, Diệp Ninh mới dừng chân lại.
“Anh đi về được rồi.”
Nói xong, cô một mình đi về phía phòng canh gác.
“Mấy ngày nay cô cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần đến phòng ca múa.” Giọng của Mục Văn Hạo từ phía sau cô vang lên.
Diệp Ninh cũng không thèm quay đầu lại, thấy Mục Văn Hạo có quyết định như thế, cô cũng chỉ cho rằng anh ta đang chột dạ muốn đền bù mà thôi.
Mục Văn Hạo xác định cô đã nghe được, nhịn không được nỉ non nói: “Đúng là một người phụ nữ m.á.u lạnh mà.”
Hôm sau.
Diệp Ninh đi vào đoàn văn công, gần như tất cả mọi người xung quanh đều đang nói chuyện tối hôm qua.
“Các cô có nghe nói không? Hôm qua ông chủ của phòng ca múa Hồng Hải bị người ta đuổi g.i.ế.c đó!”
“Thật không đó? Sao lại có chuyện khủng bố như thế được chứ?”
TBC
“Đương nhiên là thật rồi, chú của tôi làm việc ở đồn công an. Hôm qua chú tôi cũng có xuất động, lúc đó hai chiếc xe bị tông nát luôn, may mà ông chủ Mục kia mạng lớn, lụm về được cái mạng.”
“Vậy hung thủ thì sao, có bắt được không?”
“Hai chiếc xe tông nhau xong là lập tức bốc cháy, hung thủ không chạy ra được, bị thiêu c.h.ế.t trong xe luôn rồi!”
Xung quanh đều ồ lên, đối với bọn họ mà nói, bọn họ chỉ từng biết đến chuyện tương tự trong tiểu thuyết mà thôi.
Trị an trong thành phố đều rất tốt, xảy ra vụ án thế này thật sự làm người ta không rét mà run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-338.html.]
Diệp Ninh đứng bên ngoài đám đông, nghe mọi người tôi một câu cô một câu, bàn tán sôi nổi.
Cách xử lý của Mục Văn Hạo đúng là rất nhanh gọn lẹ, hoàn toàn không có ý định để lại người sống.
Đương nhiên cũng có khả năng là tên kia đã bị cô siết cổ c.h.ế.t rồi, lúc đó Mục Văn Hạo nói tên kia còn sống chỉ là để trấn an cô thôi.
Cho dù sự thật là như thế nào thì chuyện này đều phát triển theo đúng chiều hướng mà Mục Văn Hạo mong muốn.
“Ông chủ Mục gặp chuyện lớn như thế, có ảnh hưởng gì đến phòng ca múa và Diệp Tử không?”
Trịnh Thư Vân là người đầu tiên nghĩ đến vấn đề này.
“Chắc là không đâu, loại người như Mục Văn Hạo có mấy kẻ thù cũng rất bình thường. Hơn nữa đến cả chú của tôi cũng nói Mục Văn Hạo không biết được thân phận của đối phương, hiện tại tên kia đã c.h.ế.t rồi, muốn điều tra rõ ràng cũng rất khó khăn.”
Mọi người nghe nói thế, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều dồn lực chú ý về chuyện của Mục Văn Hạo, mà Sầm Lan đứng ở một bên khác lại cẩn thận ngắm nhìn Diệp Ninh vài lần.
Tuy rằng cô ta không biết Diệp Ninh và Mục Văn Hạo rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào, nhưng mà hiện tại cô ta cũng không nhìn thấy bất cứ vẻ lo lắng nào xuất hiện trên mặt Diệp Ninh. Hơn nữa từ đầu đến cuối Diệp Ninh đều không nói chuyện, trong chuyện này chắc chắn còn có chuyện kỳ quặc khắc.
“Đừng nói chuyện nữa, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu luyện tập thôi!”
Giọng của Từ Minh Vũ vang lên, chấm dứt đề tài nói chuyện này.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày tổ chức buổi biểu diễn liên hợp, hôm nay ngoại trừ tập luyện ra, cũng phải xác định xem giữa Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh, ai sẽ là người hát chính trong buổi biểu diễn chính thức.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, đi đến vị trí của mình ổn định.
Bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan tràn khắp sân khấu.
Vị trí bày đàn dương cầm của Diệp Ninh cũng từ góc sân khấu di chuyển đến giữa sân khấu, cực kỳ bắt mắt.
Đây cũng không phải là cô được đối xử đặc biệt, mà vốn dĩ nó nên là như thế này.
Ánh mắt của Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh chạm nhau giữa không trung, không ai phục ai, im lặng so kè với nhau.