Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-03-12 23:50:07
Lượt xem: 15
Đáy mắt Mục Văn Hạo xuất hiện một chút vẻ âm u.
Diệp Ninh cũng không sợ chọc giận anh ta, trên thực tế sau khi cô chọc giận anh ta xong rồi, tốt nhất anh ta đừng chọc cô nữa, đây chính là kết quả mà cô mong muốn/
Cho nên giờ phút này Diệp Ninh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi xuống xe.
Yên lặng mười mấy giây cực kỳ dài dòng, giọng nói trầm thấp của Mục Văn Hạo cuối cùng lại vang lên.
“Những người kia là người do Lam Phong cử đến.”
Hơi thở của Diệp Ninh hơi cứng lại, vô cùng kinh ngạc.
“Nếu anh đã biết rồi, vì sao không đi báo công an đi?”
Tối hôm đó hai người bọn họ suýt chút nữa đã bị giết, nếu anh ta đi báo công an, vậy chẳng phải Lam Phong sẽ tiêu đời sao?”
“Cô cho rằng Tôn Lam Phong dám trắng trợn táo bạo mướn người g.i.ế.c người như thế thì không có chuẩn bị gì sao? Cho dù có đi báo công an thì tên cáo già kia cũng sẽ không làm chuyện này liên lụy đến mình.” Mục Văn Hạo nói xong lời cuối cùng, toàn thân giống như bị bóng ma bao phủ, âm u khủng bố.
Ánh mắt Diệp Ninh lập lòe: “Tên đó bị điên rồi sao? Chỉ là cạnh tranh làm ăn mà thôi, vậy mà còn muốn g.i.ế.c người nữa hả?”
TBC
Cô cũng không phải chưa từng nghĩa đến cái vòng của bọn họ đen tối và độc ác đến mức nào, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được.
“Cũng không phải chỉ vì chuyện cạnh tranh làm ăn không.” Đây là lần đầu tiên Mục Văn Hạo có kiên nhẫn trả lời thắc mắc của một người phụ nữ như thế.
Diệp Ninh nhíu mày nhìn anh ta.
Mục Văn Hạo ho khan, có chút chậm chạp do dự nói: “Mấy năm trước tôi từ lên giường với vị hôn thê của Tôn Lam Phong.”
Phụt!
Vẻ mặt của Diệp Ninh lập tức nứt nẻ.
Cô vừa khiếp sợ, vừa buồn cười, lại còn có chút khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-322.html.]
Mục Văn Hạo căng chặt gương mặt: “Vẻ mặt này của cô là thế nào hả? Lúc đó tôi hoàn toàn không biết cô ta là phụ nữ đã có chủ, nếu không chắc chắn cũng sẽ không chạm vào cô ta.”
Chuyện này anh ta cần phải giải thích cho rõ ràng.
Bên cạnh Mục Văn Hạo anh ta không thiếu nhất chính là phụ nữ.
Diệp Ninh nghĩ đến chuyện bi thương nhất trên đời này, cuối cùng mới làm cho ngũ quan vặn vẹo của mình khôi phục lại bình thường.
“Vậy anh còn bảo Đường Uyển Như đến Lam Phong nữa?”
Cái này rõ ràng chính là trả thù mà.
Mục Văn Hạo lên giường với vị hôn thê của người ta, hiện tại bên kia lại cướp đi mất người phụ nữ của Mục Văn Hạo, thủ đoạn trả thù đầy m.á.u chó như thế, chỉ sợ là kịch bản phim cũng không dám viết như thế.
“Tôn Lam Phong cho rằng anh ta được đến Đường Uyển Như là có thể đả kích được tôi.” Mục Văn Hạo cũng tự biết rõ chuyện này.
Diệp Ninh hỏi ngược lại: “Không lẽ không phải thế sao?”
Cho dù anh ta không có tình cảm quá sâu với Đường Uyển Như, nhưng mà chắc cũng có lòng tự trọng và dục vọng chiếm hữu mà nhỉ?
Trên mặt Mục Văn Hạo lại xuất hiện một chút vẻ tùy ý không thèm quan tâm.
“Đối với tôi phụ nữ giống như một bộ quần áo sẽ mặc mỗi ngày, tác dụng duy nhất của bọn họ chính là trang điểm vẻ ngoài cho tôi. Chẳng qua bộ quần áo này tôi mặc lâu rồi, cô ta lập tức cảm thấy mỗi ngày tôi không thể thiếu cô ta được, đây chẳng phải rất nực cười sao?”
Ánh mắt Diệp Ninh dần dần trở nên âm trầm, tuy rằng cô và Đường Uyển Như như nước với lửa, nhưng những lời này của Mục Văn Hạo làm cô ước gì có thể tát cho anh ta vài bạt tay.
Giết người tru tâm cũng chỉ như thế này mà thôi.
“Đường Uyển Như rời khỏi anh là quyết định rất đúng đắn.”
Trong nháy mắt này, Diệp Ninh thật sự cảm thấy đáng tiếc thay cho những người phụ nữ của Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo nhìn cô một cái thật sâu, mang theo hàm ý gì đó nói: “Nhưng mà luôn có người sẽ là ngoại lệ.”
Diệp Ninh đã không muốn nghe anh ta nói thêm gì nữa.