Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:38:05
Lượt xem: 25
Diệp Ninh đi vào bệnh viện, trong phòng bệnh, Cố Phong đã ngủ rồi.
Cô cố ý nhẹ tay nhẹ chân, không đánh thức anh.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Cố Phong trong chốc lát.
Hôm qua cô chọc người đàn ông này nổi giận như thế, chờ vết thương của anh lành lại rồi, chắc là sẽ lập tức ly hôn với cô nhỉ.
Sau này thiếu đi phần thân phận quân tẩu này, chỉ sợ Mục Văn Hạo sẽ lại càng không cần phải kiêng dè gì hơn.
Cô cũng nên bắt đầu làm quy hoạch cẩn thận cho tương lai.
Sáng sớm.
Cố Phong mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Ninh đâu.
Từ sau khi Diệp Ninh biết anh không có ý định ly hôn thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ giống như trước kia, hiện tại đến cả việc đến chăm sóc anh cũng không muốn.
Anh thật sự không biết rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô?!
Anh được y tá giúp đỡ vệ sinh cá nhân đơn giản, sau đó bác sĩ đã đến kiểm tra phòng.
Kết quả kiểm tra rất tốt, thậm chí bác sĩ còn kiến nghị anh có thể thử xuống giường đi lại trong chốc lát.
Đương nhiên là còn cần có nạng giúp đỡ.
Ngay lúc Cố Phong sốt ruột muốn rèn luyện thử thì bóng dáng của Diệp Ninh lại xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
“Anh xuống giường được rồi hả?”
Diệp Ninh nhìn thấy Cố Phong đang chống nạng đứng thẳng, vô cùng vui vẻ.
Cố Phong không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện, lập tức hoảng sợ.
Diệp Ninh bước nhanh đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào chân của anh.
Cố Phong có chút kinh ngạc, bởi vì anh có thể nhận ra nụ cười vui vẻ trên mặt cô không phải là giả tạo.
“Bác sĩ nói có thể thử bắt đầu luyện tập đơn giản rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-133.html.]
“Vậy vết thương của anh cũng không quá nghiêm trọng, tôi còn tưởng là anh phải nằm liệt trên giường mấy tháng nữa chứ.”
TBC
Trong lòng Diệp Ninh nghĩ thế nào thì lập tức nói ra thế đấy, dù sao thì thương gân động cốt một trăm ngày.
“Cô ngóng trông tôi nằm liệt lắm sao?” Cố Phong nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Ninh lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không có ác độc đến thế, với lại nếu anh thật sự nằm liệt thì chẳng phải tôi phải chăm sóc cho anh cả đời sao?”
Trong lòng Cố Phong bớt đi một chút âm u, cô có thể nghĩ đến chuyện chăm sóc anh cả đời mà không phải là trực tiếp bỏ chạy, cũng coi như là có chút lương tâm.
Diệp Ninh thấy sắc mặt liên tục thay đổi của anh, lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Tôi gả cho anh là vì muốn sống sung sướng chứ không muốn phải bơi trong hố lửa.”
Cố Phong vừa mới thoải mái được một chút thì lại bị những lời này của cô làm cho biến mất sạch sẽ.
“Sao hôm nay cô không đi là,?”
Bình thường giờ này thì cô không nên xuất hiện ở phòng bệnh.
Nghĩ đến hôm trước Diệp Ninh nói muốn anh sắp xếp lại công việc cho cô, cho nên hiện tại suy nghĩ duy nhất của anh chính là có phải Diệp Ninh đã xin nghỉ việc ở đoàn văn công rồi hay không?!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh lại càng thêm âm u.
Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh: “Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm.”
Anh ngủ đến ngu luôn rồi sao?
Cố Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ý thức được là anh đã nghĩ sai rồi.
“Tôi quên mất.”
Diệp Ninh cũng không để ý, tiện tay đặt bữa sáng cô mới mua về lên bàn.
Cô thuận tay lột một quả trứng gà, xong tự ăn luôn.
Cố Phong vốn định tiếp tục luyện tập, nhưng khóe mắt luôn sẽ không khống chế được mà nhìn về phía Diệp Ninh đang ăn trứng gà.
Cô ăn một hơi hết hai quả trứng gà, uống một ly nước sôi để nguội đầy, sau đó mới dừng lại.
Lượng cơm ăn chút xíu này nếu đặt ở quá khứ thì còn chưa đủ để cô nhét kẽ răng.
Cố Phong nhớ rất rõ ràng, tháng đầu tiên lúc Diệp Ninh vừa mới đến đây, đã từng có lần một bữa cơm cô ăn suốt bảy chén mì trộn tương, còn ăn năm lồng bánh bao và ba chén cháo.