Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:21:24
Lượt xem: 4

Trên bàn trong phòng bao có đủ rượu, trà bánh, ngoại trừ mấy thứ này ra, lại còn có d.a.o nĩa và bò bít tết.

Tâm trạng Diệp Ninh vô cùng phức tạp.

Cô đương nhiên biết Hồng Hải sẽ không cung cấp mấy món ăn như bò bít tết.

Hơn nữa lúc nãy Mục Văn Hạo vừa mới ra hiệu, mấy thức ăn này đã lập tức được bưng lên, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.

Mục Văn Hạo thấy Diệp Ninh cứ nhìn chằm chằm rượu champagne, bò bít tết trên bàn, còn tưởng cô không biết đây là thứ gì, chủ động giải thích nói: “Cơm Tây, không cần dùng đũa, dùng d.a.o nĩa, tôi dạy cô.”

Nói xong anh ta chủ động cầm lấy d.a.o nĩa triển lãm.

Diệp Ninh là một người từ tương lai sống lại, sao có thể không biết bò bít tết chứ.

Nhưng mà cô cũng không cản Mục Văn Hạo, chỉ tùy ý nhìn anh ta biểu diễn.

Điều khiến Diệp Ninh cảm thấy sợ hãi chính là Mục Văn Hạo cắt nhỏ bò bít tết ra rồi, không ngờ lại chủ động đổi với phần ăn cô chưa từng đụng đến.

Mục Văn Hạo cười nói với cô: “Nếm thử đi, cũng khá ngon đấy.”

Diệp Ninh do dự vài giây, dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Văn Hạo, cô nếm thử một miếng bò bít tết.

Vừa vào miệng đã cảm nhận được nước sốt và mùi vị đặc trưng của thịt bò, đúng là rất ngon.

TBC

Tiếp theo đó, Mục Văn Hạo lại chủ động rót champagne cho cô.

“Tuy rằng hôm nay đã là mùng tám tết, nhưng cũng là bữa cơm đầu năm chúng ta ăn cùng nhau, uống một ly đi.”

Cánh tay Diệp Ninh lại nổi một lớp da gà.

Không lẽ anh ta không cảm thấy những lời anh ta nói ra rất là lạ sao?

“Tôi không biết uống rượu.”

“Rượu sâm banh này có nồng độ cồn rất thấp, chẳng khác gì nước trái cây.” Mục Văn Hạo cũng không để ý đến lời từ chối của Diệp Ninh, vẫn kiên nhẫn giải thích.

Thái độ của anh ta hiền lành như thế, ngược lại làm Diệp Ninh không biết làm sao.

Mục Văn Hạo tiếp tục nâng ly nói ra lời chúc mừng: “Chúc chúng ta sau này sẽ hợp tác càng thêm vui vẻ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-415.html.]

Diệp Ninh không muốn uống cùng phải uống.

Hai ly chạm nhẹ vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Tuy rằng Diệp Ninh không hiểu về rượu, nhưng cũng có thể nếm ra được rượu này có mùi rất thơm, giá cả xa xỉ.

Trên sân khấu, tiếng ca du dương, trên sàn nhảy bóng người đan chéo, bầu không khí nhẹ nhàng sung sướng.

Tâm trạng của Mục Văn Hạo rất tốt, phần lớn thời gian ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Ninh.

Ánh đèn trên đỉnh đầu liên tục thay đổi màu sắc, để lại một vầng sáng nhàn nhạt trên mặt cô, làm cô trông có vẻ càng thêm xinh đẹp, thần bí.

Trước kia cũng từng có rất nhiều người phụ nữ ngồi ở nói này, nhưng mà lại chưa từng có người nào có thể làm anh ta có cảm giác động lòng khó có thể miêu tả thành lời như thế này.

Loại cảm giác này rất tốt, thật sự rất tốt.

Tuy rằng Diệp Ninh không ngẩng đầu lên, nhưng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng Mục Văn Hạo đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Loại ánh mắt đầy tính toán này làm cô như đứng đống lửa như ngồi đống than, cứ có cảm giác mình là miếng thịt bị đặt trên thớt, hoàn toàn không có bất cứ cơ hội phán kháng hay xoay người nào...

Kinh thành.

“Hạt Tử còn chưa về sao?”

Đã đến rạng sáng, trong sân lại đèn đuốc sáng trưng.

Trịnh Toàn Cường liên tục đi tới đi lui, trên mặt càng lộ rõ vẻ bực bội.

Bên cạnh đứng đầy đàn em, Cố Phong cũng ở trong số đó.

Không có ai trả lời câu hỏi của Trịnh Toàn Cường.

“Sở Mục, cậu phát hiện Hạt Tử không ở đây vào lúc nào?”

Giọng nói của Trịnh Toàn Cường âm u như sắp nhỏ nước.

Anh ta có dự cảm không tốt cho lắm, cho dù Lưu Hạt Tử có thành công hay không thì cũng không thể đi ra ngoài lâu thế không về được.

Cố Phong trả lời: “Tôi thương lượng công việc với đại ca xong đi ra ngoài thì đã phát hiện anh ta không ở trong phòng.”

Loading...