Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:11:57
Lượt xem: 16
Quả nhiên, Mục Văn Hạo nhíu mày.
Diệp Ninh nhận ra anh ta đã có ý định bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục: “Tôi thấy lúc nãy cô Đường cũng đã có chút hối hận rồi, chẳng qua chỉ là giở thói nũng nịu của con gái thôi. Hiện tại anh cho người mời cô ấy về, cô ấy chắc chắn sẽ không giận dỗi nữa.”
“Phòng ca múa của tôi thiếu bất kỳ ai cũng đều có thể hoạt động bình thường!” Trong giọng nói áp lực của Mục Văn Hạo giống như đang chất chứa mưa rền gió dữ.
Anh ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, cho dù là Đường Uyển Như cũng không được.
“Ông chủ Mục...”
“Nếu cô là người viết ra bài hát kia thì cô đương nhiên cũng có thể hát được nó.” Trong mắt Mục Văn Hạo không còn chút do dự muốn từ bỏ ý định này, thay vào đó chính là bá đạo và ngang ngược.
Mặt Diệp Ninh méo xẹo: “Anh cũng không thể nói thế được, bài hát kia đã nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi, ca sĩ trong phòng ca múa của anh chắc chắn đều biết hát.”
Mục Văn Hạo đột nhiên nở một nụ cười thâm trầm, giống như là đang lẩm bẩm: “Tôi muốn làm một người phụ nữ mà cô ta khinh thường trở nên nổi tiếng, để cho cô ta biết, chỉ cần tôi muốn, bất cứ kẻ nào cũng đều có thể trở thành cô ta!”
Diệp Ninh suýt chút nữa đã phun ra một búng máu.
Thì ra đôi nam nữ chó c.h.ế.t này cãi nhau, cuối cùng người hi sinh lại là một người xa lạ như cô sao?
“Tôi không đồng ý!”
Từ trước đến nay ước mơ của cô chưa bao giờ sẽ là ca sĩ cả.
Mục Văn Hạo đột nhiên híp mắt lại, dần dần tỏa ra khí thế sắc bén.
“Không hát? Được thôi. Người đâu, lột sạch quần áo của cô ta, sau đó quăng ra giữa đường.”
Trong lòng Diệp Ninh căng thẳng, cô chắc chắn Mục Văn Hạo nói được thì sẽ làm được, ở địa bàn củ đối phương, cô thậm chí không có chút cơ hội phản kháng nào.
TBC
Nhìn mấy tên vệ sĩ đang nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, Diệp Ninh chỉ có thể âm thầm thở dài, sau đó thay đổi gương mặt, cười mỉa mai,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-84.html.]
“Nếu ông chủ Mục đã yên tâm để tôi lên sân khấu, vậy tôi cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh thôi.”
Dường như Mục Văn Hạo đã sớm đoán được cô sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tùy ý vẫy tay, mấy vệ sĩ lập tức dừng hành động lại.
“Đưa cô ta đến chỗ chị Dung lựa chọn một bộ trang phục biểu diễn vừa người, trang điểm cho đẹp vào, sau đó lên sân khấu.”
Diệp Ninh chấp nhận số phận, ai bảo cô không thể chơi lại người đàn ông này chứ.
“Ông chủ Mục, anh xác định là có lễ phục tôi mặc vừa sao?”
Cô nửa nói đùa, nửa nghiêm túc nhắc nhở.
Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm cô vài giây, tiện tay gọi một vệ sĩ đến, hạ giọng ra lệnh gì đó.
“Vâng, ông chủ.”
Diệp Ninh biết là trốn không khỏi, chỉ có thể đi theo vệ sĩ rời đi.
Tiếng nói lạnh nhạt của Mục Văn Hạo từ phía sau cô vang lên: “Nếu cô làm hỏng buổi biểu diễn, cô tự biết hậu quả rồi đó.”
Tuy rằng người phụ nữ này trông thì vụng về như heo, nhưng trên thực tế lại là một người rất thông minh, cô biết rõ hơn ai hết rằng cô nên làm như thế nào.
Diệp Ninh lẩm bẩm lầm bầm mắng, không hề quay đầu đi thẳng ra bên ngoài.
Vài phút sau, cô xuất hiện ở trước mặt chị Dung mà Mục Văn Hạo nói đến.
Chị Dung ngơ ngẩng nhìn chằm chằm cô, hai phút sau vẫn chưa hề nhúc nhích.
“Ông chủ nói để cô ấy lên sân khấu thay cho cô Đường hả??”
Sau khi hoàn hồn, chị ta lại lắp lại lời vệ sĩ vừa mới nói, không hề che giấu vẻ ghét bỏ đối với Diệp Ninh và kinh ngạc.
Diệp Ninh còn cạn lời hơn cả chị ta, cô cũng không muốn ở chỗ này bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, bình phẩm từ đầu đến chân.