Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:20:28
Lượt xem: 4

“Hạt Tử, anh Hạt Tử chính là Lưu Hạt Tử. Tôi không, không biết Cố Phong gì hết, là anh Hạt Tử bảo tôi nói như thế, tôi nói đều là sự thật...”

Người đàn ông kia không chỉ cảm thấy mắt đau rát mà cảm giác m.á.u trôi đi ở cổ tay cũng làm cho gã ta cảm thấy sợ hãi.

Đáy mắt Diệp Ninh vô cùng âm u: “Anh nói anh ta vừa ý tôi, là có ý gì hả?”

“Anh Hạt Tử ra lệnh cho mấy người chúng tôi đến bắt cô, muốn, muốn...” Người đàn ông suy nghĩ mãi vẫn không nói nên lời câu nói tiếp theo, ước gì có thể hô to cứu mạng, nhưng mà thân phận của gã ta như thế, một khi gọi công an đến, cho dù không c.h.ế.t trong tay công an đến thì cũng sẽ bị đại ca diệt khẩu.

Diệp Ninh đã hiểu ý của gã ta, cũng nhận ra người đàn ông này không nói dối, hỏi ra câu hỏi cuối cùng: “Lưu Hạt Tử mà anh nói đang ở đâu?”

Người đàn ông kia lắc đầu như trống bỏi, nếu nói hay không đều phải chết, vậy cứ để gã ta c.h.ế.t luôn bây giờ đi.

Sắc mặt Diệp Ninh vô cùng lạnh lùng, còn muốn tiếp tục tra hỏi, đầu hẻm bên kia đột nhiên có vài bóng người xuất hiện.

Những người này đều có vẻ rất hung dữ ác động, nhìn thấy tình huống trong hẻm nhỏ thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

TBC

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Ninh cũng đã có hành động.

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài đầu hẻm.

Cô biết rất rõ thực lực của mình, có lẽ có thể đối phó với một hai kẻ bắt cóc là không thành vấn đề gì, nhưng mà hiện tại có nhiều người như thế, biện pháp duy nhất có thể bảo đảm an toàn chính là bỏ chạy.

Hơn nữa cô biết cách khoảng hai ngõ nhỏ nữa là đến đình canh gác của công an tuần tra, nếu cô đủ may mắn thì còn có thể dẫn dắt mấy người này qua đó, vậy là có thể bắt được tất cả bọn họ.

“Mẹ nói, mau đuổi theo!”

Nhìn thấy Diệp Ninh bỏ chạy, có người chửi thề, co giò lên đuổi theo.

Tốc độ của Diệp Ninh không chậm, nhưng mà sau khi chạy qua hai con hẻm rồi, cô mới đau đớn nhận ra hình như cô đã vào nhầm hẻm, hoàn toàn không nhìn thấy lối ra đường lớn đâu cả.

Mấy người ở phía sau vẫn còn đuổi theo sát sao, nói không sốt ruột là nói dối, nhưng mà cô cũng không quá hoảng loạn mù quáng, mà lại liên tục chạy qua các hẻm nhỏ, muốn cắt đuôi bọn họ.

Nhưng mà lần này có vẻ cô không quá may mắn rồi, khi khoảng cách của đôi bên càng lúc càng gần, cô lại chạy vào một ngõ cụt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-397.html.]

Lúc này nếu lại chạy ra ngoài đổi đường khác thì đã không còn kịp nữa rồi.

Cô há to miệng thở hổn hển, sắc mặt vô cùng âm u, theo bản năng sờ con d.a.o trong túi, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ ôm bọn họ c.h.ế.t chùm.

Tiếng la hét và tiếng bước chân ở bên ngoài càng lúc càng gần, ngay lúc cô quyết định bất chấp mọi thứ thì cánh cửa đang đóng chặt ở bên cạnh đột nhiên mở ra, không đợi cô phản ứng thì đã bị một người đột nhiên xuất hiện kéo vào trong.

Cửa lại đóng lại, cùng lúc đó, mấy người đang đuổi theo cô cũng chạy đến đầu hẻm.

Diệp Ninh theo bản năng muốn kêu to, giãy dụa, nhưng mà giây tiếp theo miệng cô đã bị bàn tay to của đối phương bịt lại, hơn nữa toàn thân còn bị đè trên tường, không thể nhúc nhích.

Lần đầu tiên bị người khác khống chế như thế, cô gần như muốn nổi điên, giơ con d.a.o gọt hoa quả sắc bén lên, muốn đ.â.m vào người đàn ông này.

Nhưng mà gần như cùng lúc đó, cô cũng nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, động tác đã thực hiện được một nửa chợt cương cứng giữa không trung.

Trong đôi con ngươi kịch liệt co rút lại rõ ràng đang phản chiếu ra gương mặt của Cố Phong.

“Đừng nhúc nhích!”

Tiếng cảnh cáo trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô.

Diệp Ninh thật sự không nhúc nhích nữa.

Cô có thể xác định người ở đối diện chính là Cố Phong, cũng chính là người mà cô gặp được trong hành lang tiệm cơm mấy ngày trước.

Bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi bực bội của mấy người kia.

“Người đâu rồi? Sao không thấy đâu nữa rồi?”

“Có khi nào chạy sang hướng khác rồi không?”

“Mẹ nó, còn không mau đuổi theo!”

Tiếng bước chân lộn xộn dần dần đi xa, toàn bộ thế giới giống như cũng đều yên lặng lại.

Loading...