Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 307
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:49:39
Lượt xem: 9
Nơi này chỉ có Diệp Ninh và vị bác sĩ này, Diệp Ninh cũng không rảnh đi so đo, làm việc theo yêu cầu của đối phương.
Mục Văn Hạo lại rơi vào hôn mê lần nữa, cởi áo trên ra, miệng vết thương trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hai người, vết thương thậm chí còn nghiêm trọng hơn những gì Diệp Ninh tưởng tượng.
Hơn nữa Diệp Ninh còn để ý đến, ngoại trừ vết thương này ra, phần n.g.ự.c Mục Văn Hạo còn có một vết sẹo vặn vẹo đáng sợ, giống như là có một con rết uốn lượn nằm ở trên đó, nhìn thấy rợn người.
Rốt cuộc người đàn ông này đã trải qua cuộc sống như thế nào thế?!
Bác sĩ đã bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho Mục Văn Hạo, khâu nó lại.
Diệp Ninh thì trở thành trợ thủ cho ông ta, giúp ông ta bận rộn.
Nửa tiếng sau, vết thương khâu lại hoàn tất, hơn nữa cũng đã treo bình truyền dịch lên.
“Xong rồi.”
Trên trán người đàn ông cũng toát ra một ít mồ hôi.
Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Mục Văn Hạo đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, ít nhất có thể xác định anh ta đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
“Bác sĩ, anh ta...”
TBC
“Tôi tên là Phùng Bình, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Phùng.
Phùng Bình vừa dọn dẹp hòm thuốc vừa giới thiệu với Diệp Ninh.
Diệp Ninh hoàn toàn không thèm quan tâm tên của ông ta là gì, thuận thế hỏi: “Bác sĩ Phùng, hiện tại chắc anh ta đã không có sao rồi đúng không?”
Thật ra chuyện cô muốn nói chính là nếu Mục Văn Hạo đã không có việc gì nữa thì cô cũng phải đi về rồi.
Sắc mặt Phùng Bình vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu ấy mất m.á.u quá nhiều, hiện tại còn đang rất yếu, lại còn phải xem xem sau này có bị nhiễm trùng hay không nữa, cho nên hiện tại còn chưa thể xác định là có vấn đề gì hay không.”
Diệp Ninh nghe được nhíu chặt mày: “Vậy anh ta thật sự không cần đến bệnh viện sao?”
Phùng Bình lắc đầu nói: “Cậu ấy sẽ không đến bệnh viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-307.html.]
Diệp Ninh thông qua những lời này của đối phương càng thêm xác định quan hệ của bọn họ, lập tức nói: “Nếu là thế thì tôi có ở lại đây cũng không giúp được gì, tôi đi về trước đây.”
Phùng Bình thoáng chốc kinh ngạc, nhưng mà ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Cô không thể đi, nếu cô đi rồi thì ai chăm sóc cho cậu ấy chứ?”
“...”
Diệp Ninh cảm thấy cô cần phải giải thích rõ ràng cho đối phương.
“Tôi và anh ta cũng không thân, không tiện ở lại. Hoặc là ông có biết anh ta còn có bạn bè nào khác không?”
Phùng Bình hơi híp mắt lại, hình như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.
“Là cô đưa cậu ấy về đúng không?”
Diệp Ninh không có cách nào phủ nhận, chỉ có thể gật đầu, nhưng mà chuyện này cùng việc bọn họ không thân với nhau cũng không có gì xung đột.
Phùng Bình tiếp tục hỏi: “Là cậu ấy nói địa chỉ cho cô đúng không?”
Diệp Ninh vẫn cứ gật đầu, sau đó lại nhấn mạnh: “Trước đêm hôm nay, tôi hoàn toàn không biết nhà anh ta ở chỗ nào.”
Đáy mắt Phùng Bình lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Điều này có nghĩa là cậu ấy vẫn rất tin tưởng cô, huống chi hiện tại đã trễ thế này rồi, tôi biết đi đâu tìm người đến đây bây giờ?”
“Không phải ông đang ở đây sao?” Diệp Ninh nói một cách đương nhiên.
Phùng Bình nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Tôi phải nhanh chóng đi về, cho nên tối hôm nay phải nhờ cô chăm sóc cho cậu ấy rồi.”
Diệp Ninh như muốn phát điên, cô và Mục Văn Hạo không thân đến mức này.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết, nếu cô muốn đi thì cũng được thôi, nếu sau đó cậu ấy có vấn đề gì thì cũng chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân.”
Phùng Bình vừa nói vừa để ý đến vẻ mặt của Diệp Ninh.
Tuy rằng ông ta không đoán được mối quan hệ của người phụ nữ này với Mục Văn Hạo là gì, nhưng tuyệt đối không phải người nào cũng có thể đi vào nhà của Mục Văn Hạo.
Mặt Diệp Ninh đen lại, cái này là đạo đức bắt cóc đúng không?