Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:36:47
Lượt xem: 40

Đêm khuya, Diệp Ninh ngủ trên giường giản dị, đột nhiên bị tiếng nỉ non của Cố Phong đánh thức.

Ngay từ đầu cô còn chưa phản ứng lại, chờ ý thức được hình như Cố Phong đang nói cái gì thì cô mới vội vàng đứng dậy đi qua.

“Nước... Nước...”

Diệp Ninh lập tức đưa ống mềm cắm trong ly nước đến miệng anh, đồng thời cũng phát hiện sắc mặt anh cực kỳ tái nhợt.

Cố Phong cũng không mở mắt ra, giống như chỉ là dựa theo bản năng uống nước.

Diệp Ninh sờ trán anh, phát hiện nhiệt độ nơi đó cực nóng.

“Anh đang sốt sao?”

Cố Phong cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Diệp Ninh sốt ruột đi gọi bác sĩ.

Một lúc sau, bác sĩ đến kiểm tra đơn giản cho anh.

“Anh ấy bị thương rất nặng, bị nhiễm trùng cho nên mới phát sốt. Tôi tiêm cho anh ấy một liều thuốc trước, sau đó cô lấy nước ấm lau người cho anh ấy, như thế sẽ có thể giúp anh ấy hạ sốt tốt hơn.”

Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc nghe theo lời dặn của bác sĩ, cuối cùng gật đầu.

Chờ đến khi bác sĩ rời khỏi, cô lập tức múc một chậu nước ấm, bắt đầu lau trán, cổ, n.g.ự.c của Cố Phong.

“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chăm sóc cho ai như thế đâu, nếu anh có lương tâm thì nhất định phải nhanh chóng khỏe lên đó.”

Cô tự nói một mình, tuy rằng cô cũng không thể xác định Cố Phong đang sốt cao hôn mê có thể nghe được lời cô nói hay không.

Cho dù là vừa tiêm thuốc hạ sốt vừa hạ nhiệt độ vật lý cùng một lúc, nhưng đến sau nửa đêm, nhiệt độ cơ thể của Cố Phong mới dần dần hạ thấp xuống.

Diệp Ninh nhìn thấy trạng thái của anh cuối cùng cũng bình thường trở lại, hơi xoa cánh tay đã lên men, đứng dậy đổ chậu nước mà cô không biết đã thay bao nhiêu lần đi.

Cô lại ngồi xuống trước giường bệnh, đắp chăn lên giúp Cố Phong.

“Anh có phúc thật đó, bị thương rồi còn có một người tốt như tôi chăm sóc. Cũng không biết sau này tôi bị bệnh, bên cạnh tôi có được người nào giống như thế hay không nữa.”

Nói xong anh lại sờ trán Cố Phong, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mặt anh.

Buổi tối đầu tiên khi cô xuyên đến đây, người đàn ông này đã đạp cô một phát, hiện tại cũng coi như là báo thù.

Nhưng mà quan sát Cố Phong ngủ say ở khoảng cách gần như thế, mất đi vẻ lạnh nhạt, lại thêm một chút suy yếu, thật đúng là có thể làm người ta cảm thấy có chút thương tiếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-101.html.]

Diệp Ninh nhìn chằm chằm anh vài giây, ngáp dài, nơi này không có đồng hồ, cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, nhưng mà cô thật sự rất buồn ngủ.

Cô lo lắng lát nữa Cố Phong lại có vấn đề gì, cho nên dứt khoát ngồi bên cạnh mép giường ngủ luôn.

Sáng sớm, một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người Cố Phong, Cố Phong chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, khó khăn lắm mới mở mắt ra được.

Anh rũ mắt, nhìn thấy Diệp Ninh ở ngay bên cạnh, hơi sững sờ.

Anh nhớ tối hôm qua lúc đi ngủ rõ ràng cô đã nằm trên cái giường đơn giản dị bên cạnh mà.

“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chăm sóc cho ai như thế đâu, nếu anh có lương tâm thì nhất định phải nhanh chóng khỏe lên đó.”

Tiếng lầm bầm của Diệp Ninh đột nhiên vang lên bên tai anh, anh lập tức ý thức được hình như tối hôm qua anh đã sốt cao thì phải?

TBC

Cho nên cô đã chăm sóc cho anh suốt một buổi tối sao?

Cố Phong ngơ ngác nhìn sườn mặt ngủ say của Diệp Ninh, trong lòng giống như có thứ gì đó đang chậm rãi lên men.

Diệp Ninh cảm nhận được tầm mắt, lập tức mở bừng mắt ra.

Cố Phong không ngờ cô sẽ đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt của hai người bất ngờ giao nhau giữa không trung.

Một giây.

Hai giây.

“Anh nhìn tôi làm gì?”

Diệp Ninh mở miệng hỏi trước, mặt đầy vẻ đề phòng, sau đó lập tức ý thức được khóe miệng mình ướt đẫm, rõ ràng là bởi vì cô ngủ quá say mà tư thế ngủ lại không tốt lắm, cho nên bị chảy nước miếng.

Mặt già của cô đỏ lên.

Thì ra là đang nhìn cô xấu mặt.

Cô lau sạch nước miếng, ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục nói: “Tư thế ngủ của tôi không được tốt lắm, nghiến răng ngày ngủ, có đôi khi còn sẽ mộng du.”

“...”

Cố Phong hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nhưng mà cô tự trêu chọc bản thân như thế, lập tức làm cõi lòng của anh bình tĩnh lại.

“Cảm ơn.”

Diệp Ninh vốn dĩ còn đang lải nhải, đột nhiên bị câu nói này của anh ngắt lời, ngơ ngẩn nhìn anh.

Loading...