Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:12:43
Lượt xem: 43

Diệp Ninh không ngờ Vương Hinh Tuyết lại đi ra ngoài nhanh như thế, nhưng mà thấy hai mắt Vương Hinh Tuyết đỏ bừng, khi nhìn thấy cô lại lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế, cô cũng đoán được đại khái trong phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc!”

Vương Hinh Tuyết nghiến răng ken két, cổ họng cố gắng rặn ra mấy chữ này.

Diệp Ninh cười cười, lộ ra một loạt răng trắng nói: “Được thôi.”

Thái độ của cô như thế, lọt vào trong mắt Vương Hinh Tuyết lại biến thành khiêu khích trắng trợn.

Vương Hinh Tuyết ước gì có thể lao lên xé nát mặt của Diệp Ninh.

Chiến tranh giữa hai người phụ nữ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, giọng của Cố Phong lại từ bên trong vọng ra.

“Diệp Ninh, còn không mau đi vào.”

Diệp Ninh đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó nhún vai với Vương Hinh Tuyết, dưới ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Vương Hinh Tuyết, cô nghênh ngang mà đi vào phòng bệnh.

Vương Hinh Tuyết thật sự sắp tức điên rồi, vừa định rống giận lại có một y tá từ bên cạnh đi đến, làm cô ta ý thức được nơi này là bệnh viện.

Cô ta chỉ có thể đè nén toàn bộ ghen tị và tức giận xuống, không cam lòng nhấc chân rời khỏi nơi này.

Diệp Ninh cười tươi rói đi vào phòng bệnh hỏi: “Anh biết tôi ở ngoài à?”

Anh lên tiếng quá đúng lúc.

Đây là lần đầu tiên Cố Phong nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, hai mắt cười cong thành hình trăng khuyết, vẻ mặt cũng không khỏi dịu lại.

“Lúc cô thập thò lấp ló ngoài kia thì tôi đã thấy rồi.”

Diệp Ninh cãi lại: “Tôi không có thập thò lấp ló gì hết, tôi chỉ là nhìn thấy có người ở trong phòng bệnh cho nên mới không đi vào làm bóng đèn.”

“Bóng đèn?” Cố Phong không hiểu về từ ngữ này lắm, nhưng mà cảm giác nó cũng chẳng có nghĩa tốt lành gì.

Diệp Ninh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh, cũng không tiện giải thích, tùy ý chuyển sang đề tài khác.

“Tôi thấy sắc mặt của Vương Hinh Tuyết rất xấu, hai người đang nói chuyện gì thế.

Cố Phong nhìn chằm chằm cô vài giây: “Không nói gì hết, có lẽ sau này cô ta sẽ không đến đây nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-97.html.]

Vừa rồi anh đã bày tỏ ý kiến rất rõ ràng rồi, chỉ cần là cô gái có chút lòng tự trọng thì sẽ biết cần phải giữ khoảng cách.

Diệp Ninh suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, người đàn ông này thật sự quá ngây thơ.

Hoặc cũng có thể là anh đã đánh giá thấp sự chấp nhất của Vương Hinh Tuyết dành cho anh.

Lúc nãy ở bên ngoài Vương Hinh Tuyết mới nói là cô ta sẽ không bỏ cuộc.

“Cô cười cái gì đó?” Cố Phong cảm thấy phản ứng của cô không được đúng lắm.

Diệp Ninh ho khan, mở hộp giữ ấm ra.

“Tôi mua ít đồ ăn đến cho anh, có canh xương hầm, anh ăn nhiều chút canh xương hầm, sẽ tốt cho xương của anh.”

Cố Phong quay đầu nhìn hộp giữ ấm, bên trong đúng là có đầy đồ ăn, mùi thơm nức mũi.

“Sao cô lại quay về đây nữa?”

Buổi chiều anh thấy cô rời đi rất kiên quyết.

Diệp Ninh lo bày đồ ăn ra bàn, sau đó mới quyết định ăn ngay nói thật trả lời câu hỏi của Cố Phong.

“Buổi chiều đoàn trưởng tìm tôi nói chuyện, nói giác ngộ của tôi quá thấp, làm công tác tư tưởng cho tôi, lại còn cho tôi nghỉ ba ngày, bảo tôi chăm sóc anh cho tốt vào.”

Cố Phong nghe xong nhíu mày, trong lòng bực bội.

Thì ra là thế.

“Nếu cô không muốn đến thì có thể không đến, tôi sẽ nói với đoàn trưởng của cô.”

Anh không thích ép buộc người khác.

TBC

Diệp Ninh bày đồ ăn xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh: “Thôi đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Với lại ở đây chăm sóc cho anh, tôi còn có thể nghỉ ngơi ba ngày, cũng không có gì không tốt.”

Diệp Ninh suy nghĩ rất đơn giản, anh bị thương không quá nặng, cũng không cần phải chăm sóc mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày cô đến đây đưa cơm đưa đồ ăn thôi, công việc cũng rất nhẹ nhàng.

Cố Phong không hiểu được suy nghĩ của Diệp Ninh, trước kia cô là một tờ giấy trắng, muốn làm cái gì quậy cái gì thì đều viết rõ lên mặt, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ.

Nhưng mà hiện tại mỗi một hành vi cử chỉ của cô rõ ràng đều rất bình thường, nhưng lại làm người ta đoán không ra.

“Ăn cơm đi.” Diệp Ninh thúc giục, đưa đũa đến trước mặt Cố Phong.

Loading...