Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:26:34
Lượt xem: 30
“Diệp Ninh, cô đang nhìn cái gì đó?”
Lý Kiến Hoa nhìn theo tầm mắt của Diệp Ninh.
Sau đó anh ấy nhìn thấy Lý Trường Đông đang ở trên sàn nhảy khiêu vũ với một cô gái thuộc tổ đạo diễn.
Hai người vừa nói vừa cười, trạng thái thân mật.
Lý Kiến Hoa nhíu chặt mày lại.
Chuyện Lý Trường Đông theo đuổi Vương Hinh Tuyết, gần như toàn bộ người trong đoàn văn công đều biết, nhưng mà hiện tại Vương Hinh Tuyết đang ở giai đoạn suy sụp nhất, anh ta lại đi tiếp xúc thân mật với cô gái khác?
“Cũng không biết phó doanh trưởng Lý có đi thăm Vương Hinh Tuyết chưa nữa.” Giọng nói của Lý Kiến Hoa có hơi trầm xuống.
Diệp Ninh không chút hoang mang thu hồi tầm nhìn, ngay từ đầu cô còn tưởng rằng Lý Trường Đông thật lòng thích Vương Hinh Tuyết, hiện tại xem ra cô đã đánh giá cao Vương Hinh Tuyết quá rồi.
“Tôi đi tìm phó doanh trưởng Lý nói chuyện.” Lý Kiến Hoa thiếu kiên nhẫn, lập tức đứng lên.
Diệp Ninh không ngờ đến cả loại chuyện này mà anh ấy cũng muốn nhúng tay vào, chỉ có thể nói thầm trong lòng: “Vậy chúc anh may mắn.”
Lý Kiến Hoa rời đi, Diệp Ninh vừa mới yên tĩnh được một chút thì lập tức nhận ra có người đang quan sát cô.
Cô dùng khóe mắt nhìn thoáng qua bên kia, quả nhiên có ba người đàn ông đang khe khẽ nói nhỏ gì đó.
Vốn dĩ cũng chẳng có gì không ổn cả, nhưng mà bọn họ còn vừa nói chuyện vừa nhìn về phía cô, rõ ràng là đang bàn tán về cô.
Diệp Ninh bưng ly nước lên, vờ như không có việc gì mà uống một ngụm.
Trong đó có một người đã đứng lên đi về phía cô.
“Xin hỏi, cô thuộc đội nhạc khí sao?”
Người đang đứng thẳng ở đối diện là một vị quan quân rất trẻ tuổi, thái độ cũng coi như lễ phép, nhưng mà ánh mắt đánh giá kia lại làm Diệp Ninh rất không thích.
“Có vấn đề gì sao?” Diệp Ninh cũng không có đứng lên, chỉ ngẩng đầu hỏi.
“Lúc trước tôi đã đến đoàn văn công xem biểu diễn, hình như gặp được cô trên sân khấu.”
Có vẻ như đối phương muốn xác định gì đó, chỉ còn chờ Diệp Ninh trả lời.
Diệp Ninh vừa định trả lời, anh ta lại thúc giục hỏi thêm lần nữa.
“Cho nên cô thật sự là thành viên của đội nhạc khí sao?”
Diệp Ninh thật sự quá quen thuộc vẻ mặt trên mặt người đàn ông này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-179.html.]
Đó chính là vẻ nghi ngờ, nghi ngờ vì sao trong đoàn văn công lại có một cô gái có hình tượng giống như cô.
“Đúng thì thế nào? Mà không phải thì lại làm sao?”
Diệp Ninh đột nhiên không muốn trả lời, thậm chí mất kiên nhẫn hỏi ngược lại.
Giữa mày của người đàn ông này xuất hiện chữ “xuyên”, rõ ràng không ngờ cô lại không có lễ phép như thế.
“Đồng chí, sao cô lại có thái độ như thế chứ?”
“Có vấn đề gì sao?” Diệp Ninh rũ mắt, hoàn toàn không thèm nhìn đến đối phương.
Người đàn ông kia dâng lên chút lửa giận, vừa định tiếp tục mở miệng thì đằng sau lại có một âm thanh khác vang lên.
“Hai người đang nói chuyện gì đó?”
Lúc này Diệp Ninh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua người đàn ông kia, nhìn về nơi phát ra âm thanh, chờ đến khi nhìn thấy rõ người nói chuyện, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.
TBC
Giang Húc Đông!
Sao anh ấy cũng đến đây.
Ngoài trừ Diệp Ninh nhìn thấy Giang Húc Đông, người đàn ông kia cũng nhìn thấy.
Nhưng mà phản ứng của anh ta còn kịch liệt hơn Diệp Ninh rất nhiều, phản ứng theo năng lại là đứng nghiêm, cúi chào.
Tay đã nâng lên được một nửa, giống như lại nghĩ đến gì đó, cương cứng lại ở giữa không trung.
“Xin, xin chào anh. Sao anh lại đến đây?”
Anh ta ngập ngừng chủ động chào hỏi Giang Húc Đông, hoàn toàn không còn vẻ cường thế như khi nói chuyện với Diệp Ninh.
Giang Húc Đông nhìn lướt qua người đàn ông này hỏi: “Anh biết tôi à?”
Người đàn ông cứng đờ gật đầu.
Giang Húc Đông cũng không kinh ngạc lắm: “Tôi đến đây chơi cho vui. Có phải đã quấy rầy cuộc nói chuyện của hai người rồi không?”
Khi hỏi những lời này, anh ấy lại nhìn về phía Diệp Ninh.
Người đàn ông kia nhanh chóng lắc đầu nói: “Không có, chúng tôi cũng không quen nhau. Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Giang Húc Đông cũng không có ý định giữ anh ta lại.
Người đàn ông kia không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hai người bạn của mình ở bên kia, vô cùng xấu hổ.