Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 445

Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:01:25
Lượt xem: 27

Diệp Tử xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi, thậm chí còn không nói một lời đã lập tức kiêu ngạo đi xuống.

“Hiện tại mấy người vừa lòng chưa?” Mục Văn Hạo như cười như không nhìn mấy người Vương Hinh Tuyết và Lâm Thanh, vẻ lạnh lùng độc ác càng nhiều hơn.

Lâm Thanh không còn gì để nói, bọn họ đến đây rầm rộ như thế, hơn nữa còn yêu cầu người ta phải lộ mặt ở trường hợp công khai như vậy.

Hiện tại Diệp Tử đã xuất hiện, không phải là Diệp Ninh, đây rõ ràng là một trò hề.

“Ông chủ Mục, xin lỗi, là chúng tôi quá xúc động.”

Đúng là quá xúc động, đi tìm vào lời nói phiến diện của Vương Hinh Tuyết, sau đó trực tiếp đi đến nơi này.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào có chuyện này! Rõ ràng người trên sân khấu chính là Diệp Ninh, là cô gái kia mạo danh thay thế cô ta!”

Lâm Thanh còn chưa kịp nói hết lời xin lỗi thì Vương Hinh Tuyết đã kích động la hét, chất vấn.

Mặt cô ta đỏ lên, trạng thái không được bình thường cho lắm.

Mục Văn Hạo cười mỉa: “Tôi đã nói rồi, nơi này không có người mà mấy người muốn tìm, cô thật sự cho rằng Hồng Hải là nơi cô muốn làm gì thì làm sao?”

Khác với thái độ dây dưa trước khi Diệp Tử lộ mặt, hiện tại Mục Văn Hạo giải quyết vô cùng dứt khoát.

“Người đâu, báo công an, nói có người ở đây khiêu khích kiếm chuyện.”

Nếu con nhỏ này đã tự nói nếu người trên sân khấu không phải Diệp Ninh thì cứ việc báo công an bắt cô ta đi. Vậy hiện tại anh ta đương nhiên sẽ chiều theo ý của cô ta.

Vương Hinh Tuyết hơi nín thở, cuối cùng gương mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Tôi không có... không có... Đoàn trưởng, cô phải tin tưởng tôi...”

Cô ta hoảng loạn túm chặt lấy ống tay áo của Lâm Thanh cầu cứu.

TBC

Lâm Thanh nhìn Vương Hinh Tuyết hèn mọn, thật sự làm cảm thấy kẻ đáng thương chắc chắn sẽ có chỗ đáng giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-445.html.]

Những người khác đều ngơ ngác nhìn nhau, không hề thương hại Vương Hinh Tuyết chút nào.

Cho dù trước đây Vương Hinh Tuyết có gây chuyện đến cỡ nào thì cũng đều ở đoàn văn công, nhưng mà lần này cô ta lại dẫn theo toàn bộ đoàn văn công đi ra ngoài mất mặt, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ được.

Nhưng mà cuối cùng thì Lâm Thanh vẫn không thể bỏ mặc Vương Hinh Tuyết không thèm quan tâm đến được, chị ấy lại nói với Mục Văn Hạo lần nữa: “Ông chủ Mục, chuyện lần này thật sự rất xin lỗi, anh coi như nể mặt mũi đoàn văn công, tha cho Vương Hinh Tuyết lần này được không?”

“Nể mặt đoàn văn công?” Mục Văn Hạo tăng lớn âm lượng.

Lâm Thanh gật đầu, chị ấy đương nhiên biết ở nơi này đoàn văn công vẫn có được một chút sức nặng.

Lúc này, một vệ sĩ nhanh chóng đi đến bên cạnh Mục Văn Hạo, ghé sát lỗ tai anh ta, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói gì đó.

Chờ đến khi Mục Văn Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh thì trên mặt đã bớt đi một chút sắc bé.

“Được rồi, lần này coi như tôi nể mặt đoàn văn công một lần, không có lần sau. Nếu không họ Mục tôi cũng không quan tâm mấy người là người của đoàn văn công hay của ai hết!”

Lâm Thanh hứa hẹn nói: “Sẽ không có lần sau.”

Chuyện mất mặt như thế diễn ra một lần là đủ rồi.

Mục Văn Hạo giơ tay lên, vệ sĩ đứng vây ở hai bên chủ động nhường đường.

“Đi thôi.” Lâm Thanh thúc giục mọi người, dẫn đầu đi ra ngoài.

Vương Hinh Tuyết thấy chị ấy cứ thế mà rời đi, sốt ruột đỏ mắt: “Đoàn trưởng, mọi người phải tin tưởng tôi...”

“Vương Hinh Tuyết, cô quậy còn chưa đủ đúng không? Cô muốn ngồi tù thật hả?” Lý Kiến Hoa dùng giọng điệu sắc bén nhắc nhở.

Toàn thân Vương Hinh Tuyết run lên, cuối cùng đầu óc cũng bình tĩnh lại.

Cô ta không cam lòng, nhưng mà mấy người Lâm Thanh, Viên Học Trí, Hà Khôn đều đã đi ra ngoài hết rồi.

Không bao lâu sau, nơi này cũng chỉ còn lại một mình cô ta.

Mục Văn Hạo ở trước mặt âm u làm cô ta không rét mà run, cô ta đã mất đi chỗ dựa là đoàn văn công, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, vội vàng luống cuống tay chân chạy ra ngoài.

Loading...