Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:39:43
Lượt xem: 15
Mặt Diệp Ninh đen lại.
Cô nghĩ đến hậu quả nếu ngó lơ người đàn ông này.
Sau khi cân nhắc rõ giữa lợi và hại rồi, cô lại quay đầu nhìn về phía Mục Văn Hạo.
“Ông chủ Mục, trùng hợp ghê.”
Cô cười chào hỏi, giống như chuyện xấu hổ lúc nãy hoàn toàn không tồn tại.
Vết sẹo của Mục Văn Hạo kết hợp với vẻ mặt lạnh tanh của anh ta lại càng thêm khủng bố.
Nụ cười của Diệp Ninh cứng đờ vài giây, sau đó vẫn tiếp tục đi về phía anh ta.
Cô thật sự không hiểu, tại sao một người như Mục Văn Hạo lại đến chỗ này ăn cơm chứ?!
Cô ngồi xuống bàn, đối diện với Mục Văn Hạo.
Sắc mặt Mục Văn Hạo thật sự có chút khó coi.
“Ăn cơm không?”
Diệp Ninh vừa định trả lời nói không ăn, nhưng ngay sau đó Mục Văn Hạo đã nói: “Cô không ăn thì tốt hơn, như thế sẽ gầy đi nhanh hơn.”
“...”
TBC
Diệp Ninh thầm chửi thề ở trong lòng.
“Sao ông chủ Mục lại đến chỗ như thế này vậy?”
Cô ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Mục Văn Hạo lạnh nhạt liếc nhìn cô, cô vốn là một người mập, bây giờ mặc một đống quần áo làm cô giống hệt như một cái bánh chưng, mũ, khăn quàng cổ không thiếu thứ gì, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Người phụ nữ này thật sự không hề để ý đến hình tượng bên ngoài của mình chút nào hết!
Nếu bị những khách hàng kia biết được Diệp Tử trông như thế này, chỉ sợ đây sẽ thành đả kích trí mạng đối với phòng ca múa.
“Tôi ở đây có cái gì không đúng sao?”
Diệp Ninh nghẹn lời: “Ông chủ Mục muốn ở đâu thì cứ việc ở đó thôi.”
Tuy rằng cô đã làm việc ở phòng ca múa vài tháng, nhưng mà cô vẫn hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của Mục Văn Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-301.html.]
Trước cô chỉ biết Mục Văn Hạo là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ mười lăm tuổi đi ra ngoài lăn lộn đến bây giờ, trở thành người độc ác tàn nhẫn số một số hai trong huyện thành.
Ngoại trừ những chuyện này ra thì không còn biết gì nữa.
Lúc này ông chủ của quán ăn nhỏ này đã bưng một chén mì nước nóng hổi lên.
Ông chủ quán ăn nhỏ này hình như có quen với Mục Văn Hạo, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình, thậm chí còn không tự chủ được quan sát Diệp Ninh một ít.
“Cô gái này có muốn ăn mì không?”
“Không cần để ý đến cô ấy.”
Không đợi Diệp Ninh trả lời, Mục Văn Hạo cũng đã không quá tập trung trả lời.
Lúc này ông chủ quán ăn nhỏ mới xoay người rời đi.
Diệp Ninh tranh thủ cơ hội này chủ động chào tạm biệt: “Vậy tôi cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của ông chủ Mục nữa, đi về trước đây.”
Nhưng mà cô còn chưa kịp nhấc m.ô.n.g lên, Mục Văn Hạo cũng đã mở miệng nói: “Không ảnh hưởng.”
Diệp Ninh nhíu chặt mày thành hình bánh quai chèo, hoàn toàn không rõ trong lòng Mục Văn Hạo đang suy nghĩ cái gì.
Đi không được, cô chỉ có thể nhìn Mục Văn Hạo thong thả ung dung ăn mì.
Tướng ăn của anh ta khác hoàn toàn với cảm giác mà con người anh ta mang đến, không ngờ còn mang theo chút ưu nhã và lịch thiệp.
Nhưng Diệp Ninh lại cảm thấy rất làm ra vẻ, hơn nữa ngồi ở chỗ này ăn rất lạnh, ánh trăng cũng càng lúc càng sáng tỏ.
“Ông chủ Mục có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, tôi còn phải nhanh chóng về nhà nữa.
Cô có chút mất kiên nhẫn thúc giục.
Mục Văn Hạo ngước mắt lên nhìn cô: “Dạo gần đây chồng của cô không về nhà, cô thì có việc gấp gì chứ?”
Tim của Diệp Ninh chìm xuống tận đáy cốc, cho dù là ai thì cũng không muốn bị theo dõi sát sao từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như thế này.
“Có phải ông chủ Mục quá rảnh rỗi rồi không, đến cả chuyện sinh hoạt cá nhân của công nhân cũng muốn hỏi đến.”
Thái độ của cô vô cùng nghiêm túc.
Mục Văn Hạo lại không cảm thấy có vấn đề gì nói: “Người khác thì không cần thiết, chỉ có nhân tài quan trọng mới có được đãi ngộ như thế.”
Diệp Ninh cười nhạo: “Vậy có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh không?”
Mục Văn Hạo không ngờ còn nghiêm túc trả lời: “Đúng là không có bao nhiêu người có thể làm tôi lãng phí đầu óc lo lắng đến.”