Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:36:47
Lượt xem: 14
Diệp Đống thay quần áo mới, không chỉ thắt dây nịt mà chân còn mang giày da.
Phải biết rằng ở thời đại này trong thôn không có bao nhiêu người có thể mang nổi giày da.
Cậu liên tục đi dạo tới dạo lui trong sân, khoe khoang muốn chết.
Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân nhìn con trai giả vờ giả vịt, cũng ngóng trông hôm nay có thể coi mắt thành công.
TBC
Cứ như vậy, hai vợ chồng bọn họ mới coi như có thể yên tâm lại được.
“Tiểu Đống, lại đây.”
Diệp Ninh chờ Diệp Đống khoe khoang được một lúc rồi, mới gọi cậu đến trước mặt mình.
Hôm nay bà Vương sẽ dẫn hai cô gái đến, hai cô gái này có một người nhỏ hơn Diệp Đống một tuổi, một người lớn hơn Diệp Đống hai tuổi.
Bọn họ không phải người ở thôn xung quanh, cả hai đều là ở bên kia ngọn núi.
Lần này bà Vương cũng tốn rất nhiều công sức, biết Diệp Đống có danh tiếng không tốt, cố ý chạy đến chỗ xa để tìm kiếm người thích hợp.
“Chờ lát nữa người ta đến đây, em nói chuyện phải chững chạc vào, cố gắng hạn chế đừng có nói chuyện khoác lác.”
Diệp Ninh cố gắng dặn dò Diệp Đống.
“Chị, chị cứ yên tâm đi, em biết phải tiếp xúc với con gái như thế nào mà.”
Diệp Đống lộ ra vẻ vô cùng tin tưởng tự tin.
Diệp Ninh bất đắc dĩ liếc nhìn cha mẹ.
Lúc này, giọng của bà Vương ở trong sân vang lên.
Tới rồi!
Bên cạnh bà Vương có một cô gái, cô gái này cao khoảng một mét năm, có chút nhỏ gầy, nhưng được cái làn da trắng nõn. Tuy không tính là quá xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác nũng nịu làm người ta nhìn thấy đã thương.
Diệp Đống vừa nhìn thấy cô gái này là ánh mắt đã không thể dời đi được nữa.
Diệp Ninh nhìn thấy rõ ràng toàn bộ phản ứng của cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-235.html.]
Triệu Thu Phân đón bà Vương và cô gái này vào phòng.
“Cô gái này tên Lưu Tĩnh Tĩnh, năm nay mười chín tuổi. Trong nhà còn có ba đứa em trai, cha mẹ khỏe mạnh, chỉ có một đứa con gái là cô ấy thôi.”
Bà Vương chủ động giới thiệu tình hình trong nhà của cô gái này, Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng nghiêm túc lắng nghe.
“Chào bác trai, chào bác gái, chào chị.”
Bà Vương ra hiệu cho Lưu Tĩnh Tĩnh, cô ta lập tức ngoan ngoãn chào hỏi bọn họ.
Lúc sau khi đối mặt với Diệp Đống thì lại xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Bà Vương đã quá quen với tình cảnh như thế này, giục Diệp Đống dẫn theo Lưu Tĩnh Tĩnh đến phòng bên cạnh tiếp xúc riêng với nhau.
Diệp Đống cười cong cả mắt, đã có chút sốt ruột rồi.
Chờ đến khi hai người đi ra ngoài. Bà Vương lại nói với Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân: “Nhà gái cũng đã biết tính cách của Diệp Đống rồi, bọn họ không có ý kiến gì, nhưng mà lại có yêu cầu về mặt lễ hỏi.”
Nói xong lời cuối cùng, bà Vương còn cố ý nhìn về phía Diệp Ninh.
Có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, đương nhiên không cần phải giấu.
Diệp Ninh nói: “Bác Vương, bác cứ việc nói đi, chúng tôi đều đang nghe đây.”
“Nhà gái nói muốn một trăm đồng tiền lễ hỏi, còn muốn ba mươi cân thịt heo và năm mươi cân bột mì.”
Bà Vương nói ra điều kiện làm Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân đều hơi kinh ngạc.
Trong thôn cưới vợ đều có “giá thị trường”, lễ hỏi bình thường đều là sáu mươi sáu đồng, cô gái có điều kiện tốt thì nhiều nhất cũng chỉ tám mươi tám đồng. Nhưng mà nhà Lưu Tĩnh Tĩnh vừa mới mở miệng đã đòi một trăm, lại còn có mấy thứ kia, cộng thêm vào ít nhất cũng phải thêm mười đồng nữa.
“Có phải hơi nhiều rồi không?” Quả nhiên Diệp Quốc Sinh lập tức đưa ra nghi vấn.
Bà Vương cũng không ngại, thậm chí còn phụ họa nói: “Đúng là có hơi nhiều thật, nhưng mà ai làm Diệp Đống nhà chúng ta lại có điều kiện như thế chứ.”
Bọn họ cũng nên hiểu rằng nếu không phải vì tiền, làm gì có nhà ai đồng ý gả con gái cho một thanh niên chuyên đi gây chuyện thị phi như Diệp Đống chứ?
Diệp Quốc Sinh lập tức á khẩu không trả lời được.
Chỉ có thể tự trách con trai ông không biết cố gắng.
Từ nãy đến giờ bà Vương vẫn luôn để ý đến sắc mặt của Diệp Ninh, biết hiện này chuyện này là do cô quyết định.