Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-03-10 15:36:45
Lượt xem: 26

Một lúc sau y tá và Diệp Ninh cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Cố Phong nhìn thấy cô y tá trẻ kia, nhíu mày.

“Giường bệnh số 12, có chuyện gì sao?” Y tá trực tiếp hỏi.

Cố Phong vẫn cứ ấp úng muốn nói lại thôi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh nhìn thấy anh như thế này, cũng không khỏi căng thẳng theo.

“Có phải có chỗ nào khó chịu không, anh mau nói đi chứ.”

Cố Phong thở dài thườn thượt, cứng ngắc nói.

“Tôi muốn đi tiểu.”

“...”

Diệp Ninh nghẹn cười.

Anh bị thương cả tay và chân, chuyện này anh đương nhiên không thể tự làm.

Chẳng trách anh lại xấu hổ như thế.

Nhưng mà giây tiếp theo Diệp Ninh đã cười không nổi nữa, y tá trực tiếp đi đến trước giường bệnh lấy một cái bình nước tiểu ra, đưa đến trước mặt cô.

“Dùng cái này, sau đó cô đi đổ cho anh ấy là được.”

“Tôi hả?”

Diệp Ninh trở tay chỉ vào chính mình, mắt trợn to như muốn rớt ra ngoài.

Mặt Cố Phong cũng sạm lại, cũng chính vì bởi vì anh không muốn Diệp Ninh giúp đỡ cho nên mới gọi y tá đến.

Nhưng cho dù là cô y tá trẻ này thì có lẽ anh cũng rất xấu hổ.

“Tôi không được, với lại nam nữ thụ thụ bất thân.” Toàn thân Diệp Ninh đều viết đầy hai chữ từ chối.

Ánh mắt khi y tá nhìn về phía cô rất quái dị: “Cô là vợ của anh ấy, chuyện này thì có gì mà xấu hổ chứ?”

TBC

Chỉ một câu làm Diệp Ninh á khẩu không trả lời được.

Chờ cô lấy lại tinh thần thì y tá đã rời đi, mà cô thì cầm bình tiểu đứng ở bên cạnh giường bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-100.html.]

“Anh còn nhịn được không?”

Diệp Ninh cẩn thận thương lượng với Cố Phong.

Cố Phong cứng đờ lắc đầu, thật ra anh đã nín lâu lắm rồi, nhất là lúc nãy Diệp Ninh còn cho anh uống rất nhiều nước canh.

“Hay là cô đỡ tôi xuống xe lăn, tôi tự đi vệ sinh được không?”

Diệp Ninh hỏi: “Anh đứng lên được hả?”

Cố Phong chần chờ.

Diệp Ninh chấp nhận số phận, bắt đầu tự khuyên nhủ bản thân.

Còn không phải là đi tiểu thôi sao, cũng chẳng có gì ghê gớm, huống chi người phải xấu hổ là Cố Phong, nhắm mắt làm chút là qua thôi.

“Để tôi làm cho.”

Cô nói ra câu nói này, toàn bộ phòng bệnh đều rơi vào bầu không khí xấu hổ đến ngạt thở.

Cố Phong không từ chối, cũng coi như là ngầm đồng ý.

Diệp Ninh xốc lên một góc chăn, nhét bình tiểu vào, sau đó bắt đầu sờ soạng cởi quần anh ra.

Trong quá trình này cô có thể cảm nhận được rõ ràng toàn thân Cố Phong đều đang cứng đờ.

Đồ bệnh nhân rất dễ cởi, chờ cô chuẩn bị xong mọi thứ, mặt Diệp Ninh đã đỏ giống như tôm luộc.

Tuy rằng cô không đụng đến bất cứ thứ gì, càng không nhìn thấy gì, nhưng có đôi khi những hình ảnh trong đầu tưởng tượng ra còn xuất sắc hơn những gì bản thân chính mắt nhìn thấy.

“Anh cứ từ từ đi, tôi ra bên ngoài chờ, chừng nào anh xong thì gọi tôi.”

Cô vội vàng sốt ruột nói, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cố Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thả lỏng lại một chút rồi.

Nhưng mà anh thật sự không ngờ rằng Diệp Ninh đồng ý làm chuyện này cho anh, người phụ nữ này thật sự đã thay đổi rồi, bắt đầu thay đổi đến cả anh cũng không thể nào quen được.

Diệp Ninh dựa vào cửa phòng bệnh, khó khăn lắm mới ổn định lại hơi thở.

Nghĩ đến ba ngày sau cô đều phải chăm sóc Cố Phong như thế, toàn thân đều muốn suy sụp.

Nhưng mà cô đã hứa với đoàn trưởng rồi, hơn nữa cô còn nói sẽ ở lại với Cố Phong, muốn đổi ý cũng không được, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là tiếp tục tự an ủi mình.

Haizz, coi như cô mắc nợ người đàn ông này, hiện tại đã trả lại từng chút từng chút một.

Loading...