Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-03-12 23:39:42
Lượt xem: 10

Nhắc đến chuyện này chị Dung vẫn cứ cảm thấy sợ hãi hoảng sợ, hai ngày nay tất cả mọi người trong phòng ca múa Hồng Hải đều cảm thấy bất an, thậm chí còn không dám đi gặp mặt Mục Văn Hạo.

Sợ chỉ cẩn bản thân bất cẩn một chút là sẽ bị lửa giận của ông chủ lan đến.

Diệp Ninh không ngờ sẽ nghiêm trọng như thế, Đường Uyển Như còn dám hợp tác với người ngoài để đào góc tường của Mục Văn Hạo?

Dựa theo tính cách của Mục Văn Hạo, anh ta chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như thế diễn ra.

“Ông chủ Mục đã đồng ý cho Đường Uyển Như đi rồi?”

Chị Dung lộ ra vẻ mặt rầu rĩ nói: “Hiện tại không phải ông chủ có đồng ý hay không, mà là hình như cô Đường quyết tâm muốn đi, đến cả mấy buổi biểu diễn sau này cũng đều hủy bỏ hết rồi.”

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Ninh chính là nếu Đường Uyển Như thật sự rời khỏi Hồng Hải, như vậy lượng công việc của cô sẽ phải gia tăng, đây không phải chuyện cô muốn.

Hơn nữa đang yên đang lành Đường Uyển Như lại nhảy ra kiếm chuyện, cho dù không phải hoàn toàn vì cô thì cô cũng chiếm một phần nguyên nhân.

Chị Dung nói hết tất cả những điều nên nói, cũng đã đến giờ Diệp Ninh lên sân khấu.

Đại sảnh phòng ca múa vẫn cứ biển người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, không hề bị chuyện Đường Uyển Như rời đi ảnh hưởng chút nào.

Diệp Ninh đứng trên sân khấu xuyên thấu qua màn lụa nhìn về phía vị trí dành riêng cho Mục Văn Hạo, quả nhiên nơi đó đã trống rỗng.

TBC

Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có khi nào Mục Văn Hạo sẽ vì muốn giữ Đường Uyển Như lại mà hủy hợp đồng của cô và anh ta hay không?

Nếu thật là thế, vậy cô cũng coi như là người được lợi.

Sau khi biểu diễn xong, Diệp Ninh từ cửa sau của phòng ca múa đi về trước.

Tài xế đã ở đó chờ đợi.

Diệp Ninh đầu tiên là lên xe, chờ đến khi xe chạy ra khỏi phạm vi của phòng ca múa rồi, lập tức kêu dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-300.html.]

Hôm nay cô biểu diễn xong sớm, sau khi về nhà cũng không có chuyện gì để làm, cho nên cô định đi bộ về.

Gió lạnh thấu xương, nhưng mà Diệp Ninh đã quấn quần áo kín mít hoàn toàn không sợ.

Trên đường còn có người đi đường rộn ràng nhốn nháo, cô đi cũng không nhanh không chậm.

Khi đi ngang qua một quán ven đường, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trước bàn cơm thấp bé.

Có trong nháy mắt nào đó, Diệp Ninh thậm chí nghi ngờ hai mắt của cô có phải có vấn đề gì không?

Nhưng mà cô nhanh chóng xác định, người đàn ông mặc áo gió đen, đội mũ dạ và đeo bao tay đen kia thật sự chính mà Mục Văn Hạo.

Anh ta hoàn toàn không hợp với cái quán nhỏ này, cực kỳ bắt mắt.

Diệp Ninh nhận ra Mục Văn Hạo, phản ứng đầu tiên chính là thu hồi tầm mắt, muốn nhanh chóng rời khỏi phạm vi của anh ta.

Nhưng mà không ngờ là vẫn chậm một bước, ánh mắt lạnh nhạt của Mục Văn Hạo đã trực tiếp đối diện cô, cũng lộ ra chút ngạc nhiên.

Diệp Ninh cảm thấy giác quan thứ sáu của người đàn ông này thật sự quá đáng sợ, cô chỉ mới nhìn thoáng qua anh ta một cái là có thể bị phát hiện ngay lập tức, huống chi hai người còn cách xa nhau bốn năm mét.

Cô nên đi qua đó chào hỏi, hay là trực tiếp vờ như không nhìn thấy, đi lướt qua luôn đây?

Diệp Ninh không chút do dự chọn cách thứ hai.

Cô vô cùng cố tình giữ khoảng cách với quán lề đường kia, sau đó “vờ như không có việc gì” mà bước đi.

Ngay lúc cô cho rằng Mục Văn Hạo cũng có suy nghĩ giống như cô thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia lại đột nhiên vang lên.

“Lại đây.”

Hai chữ vô cùng đơn giản lại mang theo vẻ bá đạo làm người ta không dám phản kháng.

Loading...