Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:37:10
Lượt xem: 7

Diệp Ninh nhìn lướt qua xung quanh một lượt, xác định không có người của Lý Bưu theo phía sau, sau đó mới nói với Diệp Đống: “Loại người như Lý Bưu có lòng tham không đáy, lúc trước chị đã nói rồi, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.”

“Vậy không lẽ cả đời này chúng ta đều không thể thoát khỏi gã ta sao?” Tim Diệp Đống bắt đầu run rẩy, thậm chí cảm giác cuộc đời cũng trở nên u ám.”

Diệp Ninh đột nhiên cười, nụ cười mang theo một chút châm chọc.

“Cho nên khi đối mặt với loại người này, em cứ ngoan ngoãn nghe theo mãi là không được, phải giải quyết vấn đề từ nguồn gốc.”

Diệp Đống đột nhiên ngẩng ra, nhìn chằm chằm vào cô.

Cậu không hiểu ý cô muốn nói là gì.

“Làm thế nào mới có thể giải quyết từ nguồn gốc chứ? Không phải chị đã đồng ý đưa tiền cho gã rồi sao?”

Thật ra lúc Diệp Ninh đồng ý với Lý Bưu, trong lòng Diệp Đống vẫn rất biết ơn, dù sao thì Diệp Ninh vừa mới nói là sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu nữa, nhưng mà lần này cô vẫn cứ ra mặt.

Diệp Ninh nhìn thấy dáng vẻ vừa căng thẳng lại khó hiểu cộng thêm chờ mong và lo lắng, vỗ nhẹ vai cậu nói.

“Chị của em không phải máy ATM, đào đâu ra nhiều tiền như thế.”

TBC

Diệp Đống nhíu mày, máy ATM là cái gì?

Nhưng mà cậu vẫn nghe hiểu ý của câu nói này, cô cũng không có nhiều tiền như thế.

Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi, tính luôn lần đầu tiên bị Lý Bưu tống tiền và số tiền mấy ngày nay cô tiêu xài cho gia đình, đã là một con số khổng lồ rồi.

Cô hết tiền mới là bình thường.

“Vậy, vậy tên Lý Bưu đó phải làm thế nào đây?”

Nếu ngày mai bọn họ không đưa tiền đến đây, cậu vẫn sẽ không thoát được vận mệnh phải đi ngồi tù!

Diệp Ninh cũng không trực tiếp trả lời cậu, mà là đổi sang một câu hỏi khác: “Em có biết vì sao chị dẫn em đi ra ngoài không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-246.html.]

Diệp Đống cứng đờ gật đầu, nếu hôm nay bọn họ không đi ra ngoài là tốt rồi, như thế cũng sẽ không gặp được Lý Bưu, không bị tống tiền lần thứ hai.

Diệp Ninh nói lời thấm thía: “Tiểu Đống, em còn có nhiều chuyện cần phải học.”

Diệp Đống ngơ ngẩng nhìn cô.

“Đi thôi.” Diệp Ninh thúc giục câu.

“Đi chỗ nào?” Diệp Đống thấy Diệp Ninh hoàn toàn không hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy có phải cô còn có tính toán gì khác nữa không?

Nhưng mà cậu không thể đoán ra được cô đang suy nghĩ gì.

Diệp Ninh dõi mắt nhìn về phía trước: “Đi đến chỗ em sợ hãi nhất.”

“Chỗ em sợ hãi nhất?” Diệp Đống hoàn toàn ngơ ngác.

Chiều tối, ba tên đàn em của Lý Bưu cũng đã quay về.

Hơn nữa ba người đều mang về tin tức tốt, người nhà họ Tôn và người nhà họ Mã đều chịu uy hiếp, đã hứa ngày mai sẽ gom góp đưa tiền đến.

Lý Bưu hoàn toàn yên tâm thả lỏng lại, thậm chí còn mang theo một chút đắc ý.

Vẫn là Lý Bưu gã có bản lĩnh, một số tiền lớn như thế nhưng chỉ mất một ngày đã gom đủ rồi.

“Anh, sao anh lại đi tìm mấy người kia đòi tiền nữa? Không phải anh đã hứa với em là sau này sẽ không tiếp xúc gì với bọn họ nữa sao?” Lý Lan nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra, hiển nhiên đã nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy của mấy người Lý Bưu.

Lý Bưu đã từng hứa với cô ta, làm xong lần Diệp Đống là sẽ dừng tay lại. Dù sao thì trên người hai anh em bọn họ đều không sạch sẽ, nếu như thật sự buộc bọn họ nóng nảy, chó cùng rứt giậu, bọn họ cũng sẽ có phiền phức lớn.

Lý Bưu nghe Lý Lan chất vấn, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì nói: “Không phải em nói muốn hoàn lương, gả cho người tốt sao, không làm cái này thì lấy đâu ra của hồi môn cho em đây hả?”

Lý Lan lập tức ngơ ngẩn, cho nên vẫn là vì cô ta sao?”

Trong lòng cô ta lập tức d.a.o động, cô ta đương nhiên hi vọng sẽ mang theo của hồi môn phong phú, nửa đời sau cơm áo vô ưu.

“Lần này thật sự là lần cuối cùng sao?”

Loading...