Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:36:46
Lượt xem: 16

“Tôi hôm qua anh uống say.”

Nếu anh thật sự nhớ rõ, chỉ sợ hiện tại cũng đang vô cùng hối hận nhỉ?

Cố Phong nhìn sắc mặt cô thay đổi liên tục, thở dài.

“Ừ, tối hôm qua tôi đúng là đã uống say.”

“Cho nên,” Diệp Ninh hơi chần chờ, vẫn thử nói: “Anh còn nhớ rõ anh đã làm cái gì sao?”

Cố Phong im lặng vài giây, sau đó lắc đầu.

“Có phải tôi làm gì mất khống chế không?”

Diệp Ninh nghe anh trả lời như thế, thật sự giống như trút được gánh nặng.

“Anh nôn, tôi dọn dẹp cho anh.”

Cô làm chuyện gì cho anh, đương nhiên phải nói cho anh biết.

“Xin lỗi.” Cố Phong thuận thế xin lỗi: “Ngoại trừ chuyện này ra, tôi không có làm chuyện gì quá đáng khác chứ?”

Hơi thở Diệp Ninh hơi cứng lại, chỉ cảm thấy khóe miệng có hơi đau.

“Không lẽ sau khi anh uống say tính cách sẽ kém đến thế sao? Uống say thì sẽ làm chuyện quá đáng?”

Cô ra vẻ nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

“Nếu không thì tại sao hôm nay cô lại vội vã đuổi tôi về như thế chứ?” Cuối cùng Cố Phong cũng nói đến chủ đề chính.

Anh chưa từng nói là anh muốn đi về.

Diệp Ninh chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy nói chuyện với người đàn ông này là một chuyện có chút đáng sợ.

Cô không muốn để anh tiếp tục ở lại chỗ này là bởi vì cô còn chưa giải quyết chuyện của Lý Bưu, anh rời đi thì cô mới có thể không cần phải lo lắng thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Hơn nữa nếu anh không chịu đi, vậy chẳng phải tối nay lại phải ngủ trong phòng của cô sao?

“Tôi bảo anh về là vì Tiểu Đống.”

Cố Phong nhướng mày, không nói gì, chờ cô tiếp tục nói.

Diệp Ninh ho khan: “Chiều này bác Vương sẽ dẫn người đến coi mắt, anh ở đây, sao mấy cô gái kia có thể vừa mắt Tiểu Đống được chứ.”

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-234.html.]

Cô thật sự quá lợi hại, không ngờ lại có thể nghĩ ra một lý do hoàn mỹ nhanh như thế.

“Ý của cô là tôi ở lại sẽ ảnh hưởng đến việc xem mắt của Tiểu Đống?” Cố Phong cảm thấy có chút khó tin.

Diệp Ninh gật đầu nói một cách đương nhiên: “Đúng vậy. Anh ở đây thì sẽ làm Tiểu Đống trở nên rất kém cỏi.”

Tục ngữ nói rất đúng, người so với người muốn chết, hàng so với hàng muốn quăng.

Nếu lấy Cố Phong và Diệp Đống ra so sánh, Diệp Đống chính là người phải chết, phải quăng đi chỗ khác.

Cuối cùng Cố Phong cũng hiểu được ý mà cô muốn nói, nhịn không được bật cười.

“Ha ha.”

Diệp Ninh ngược lại khó hiểu.

“Thì ra ở trong mắt cô, tôi lại tốt đến thế.” Cố Phong đưa ra kết luận này.

Ặc.

Đầu Diệp Ninh bắt đầu nhức, tuy rằng cô đúng là có ý này thật, nhưng mà anh cũng không cần thiết phải nói ra đúng không?

Tâm trạng của Cố Phong đột nhiên tốt hơn, đến cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Vậy tôi về nhà trước, chờ ba ngày sau lại đến đây đón cô.”

Thời gian bọn họ về quê là một tuần, ba ngày sau vừa lúc là ngày cuối cùng bọn họ ở lại nơi này.

“Được.” Diệp Ninh đồng ý khá dứt khoát, dù sao thì chỉ cần tiễn anh đi về trước là được, những chuyện khác đều không quan trọng.

Hai người nhanh chóng đi đến cửa thôn, trước khi đi Cố Phong có nói một câu làm cô trực tiếp cứng đờ tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Cô nên đến sở vệ sinh khám vết thương trên miệng đi, có thể mua chút thuốc mỡ về bôi, đừng để lại sẹo.”

Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi xa của Cố Phong, hơi thở bắt đầu mất ổn định.

Cố Phong nói là vết thương ở khóe miệng, nhưng mà sáng nay rõ ràng cô đã giải thích với Diệp Đống là cô nóng trong người cho nên mới bị loét miệng.

Cho nên Cố Phong biết đó là vết thương chứ không phải vết loét do nóng trong người.

Cũng có nghĩa là anh hoàn toàn nhớ rõ những chuyện diễn ra vào tối ngày hôm qua!

Nếu anh đều nhớ rõ, nhưng lại không có bất cứ hành vi giải thích gì, không phủ nhận hành vi này, không phải việc này rất kỳ lạ sao?

Ánh mắt Diệp Ninh d.a.o động kịch liệt, phát hiện cô càng ngày càng không hiểu nỗi con người của Cố Phong.

Loading...