Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:49:53
Lượt xem: 19

Mục Văn Hạo dựa toàn thân vào trên ghế sofa, nhìn Đường Uyển Như giống như một người đàn bà đanh đá, ánh mắt đen tối càng thêm lạnh nhạt.

“Cô muốn giải thích cái gì?”

“Rốt cuộc thì anh và cô ta có quan hệ gì hả?” Ánh mắt khi Đường Uyển Như nhìn về phía Diệp Ninh tràn ngập độc ác.

Mục Văn Hạo không giận mà lại bật cười nói: “Là quan hệ mà cô nhìn đến đó.”

Diệp Ninh: “...”

Không lẽ lúc này anh ta không nên trả lời là không có quan hệ gì hết sao?

Nghe chính miệng Mục Văn Hạo tự thừa nhận, Đường Uyển Như rất muốn nhào lên g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Ninh ngay lập tức!

“Sao anh có thể làm thế hả!”

Cô ta khàn giọng gào rống.

Mặt Diệp Ninh đen kịt, cô ta không muốn dính vào chuyện tranh cãi tình cảm của hai người bọn họ.

“Ông chủ Mục, anh và cô ta cãi nhau có thể đừng kéo tôi vào cùng không?”

Cô tất rõ ràng chỉ có Mục Văn Hạo giải thích thì Đường Uyển Như mới nghe lọt được.

Mục Văn Hạo lại không thèm để ý nhún vai nói: “Tôi cũng nói không sai mà, hai ngày nay cô đều ở chỗ này.”

Diệp Ninh sốt ruột: “Tôi ở lại đây là bởi vì anh...”

“Đủ rồi! Diệp Ninh! Cô câm miệng ngay cho tôi!” Cảm xúc của Đường Uyển Như đã mất khống chế, gào rống, hoàn toàn không cho Diệp Ninh có cơ hội nói hết lời.

Diệp Ninh ở nơi này chính là kích thích lớn nhất đối với cô ta.

Cô ta và Mục Văn Hạo ở bên nhau nhiều năm như thế, từ trước đến nay đều chưa từng ngủ lại ở chỗ này.

Từ! Trước! Đến! Nay! Đều! Chưa! Từng!

Diệp Ninh nhíu chặt mày lại, hiểu lầm ngày hôm nay thật sự quá lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-315.html.]

“Đường Uyển Như, cô có thể nghe tôi nói cho xong không hả?”

TBC

Cô không khỏi tăng thêm âm lượng.

“Tôi không nghe! Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận tôi thua cô!” Phản ứng của Đường Uyển Như cực kỳ kịch liệt.

Diệp Ninh đã vô cùng cạn lời rồi.

Hai mắt Đường Uyển Như đầy nước mắt đi về phía Mục Văn Hạo: “Văn Hạo, anh đang giận em thôi đúng không? Anh giận em đến làm việc ho Lam Phong, em làm thế chỉ là muốn chọc giận anh, muốn làm anh để ý đến em chứ không phải thật lòng muốn rời khỏi anh.”

Trên mặt Mục Văn Hạo vẫn không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, thậm chí còn không hề có chút kinh ngạc.

“Văn Hạo, em thật sự biết sai rồi, anh lại cho em cơ hội lần nữa có được không? Em bảo đảm sau này sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh nữa!” Nước mặt của Đường Uyển Như giống như chuỗi ngọc đứt dây, rơi xuống hết giọt này đến giọt khác.

Tình cảnh này, đến cả Diệp Ninh đều cảm thấy khó thở.

Một người phụ nữ lại hèn mọn đến tình trạng này với một người đàn ông như thế, xem ra Đường Uyển Như thật sự rất yêu Mục Văn Hạo.

Hiện tại Đường Uyển Như đã cúi đầu nhận sai, chỉ cần Mục Văn Hạo có thể bỏ qua chuyện cũ...

“Uyển Như, cô đi theo bên người tôi nhiều năm như thế, chắc là cô cũng biết bắt đầu từ giây phút cô phản bội tôi thì chúng ta đã kết thúc rồi. Nhưng mà tôi sẽ nể tình tình cảm mấy năm nay của chúng ta, tôi sẽ không làm gì cô.”

Lời nói vô tình của Mục Văn Hạo hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Đường Uyển Như.

Đường Uyển Như chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ta không thể nào chấp nhận được kết cục như thế này.

Cô ta điên cuồng ôm lấy cổ Mục Văn Hạo, hôn lên gương mặt anh ta, muốn dùng cách này để khơi gợi lên những ký ức tốt đẹp từng có của bọn họ.

“Văn Hạo, em không tin, trong lòng anh có em, anh chỉ đang giận em mà thôi. Em không ngại anh tìm phụ nữ khác, chỉ cần anh cho phép em tiếp tục ở bên cạnh anh...”

Đường Uyển Như khóc thút thít, cầu xin.

Mục Văn Hạo không chút lưu tình đẩy tay cô ta ra: “Uyển Như, chúng ta chia tay trong hòa bình đi.”

Mấy ngày nay cô ta cấu kết với Lam Phong làm ra những chuyện đó, anh ta không tìm cô ta tính sổ cũng đã rất nể mặt rồi.

Cho dù Đường Uyển Như có khóc lóc kể lể như thế nào, Mục Văn Hạo cũng đều giống như một cục đá, không hề d.a.o động, đến cuối cùng thậm chí còn lộ ra vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.

Anh ta bực bội nhìn về phía Diệp Ninh, im lặng ra lệnh cho Diệp Ninh nhanh chóng kéo Đường Uyển Như ra.

Loading...