Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:12:31
Lượt xem: 33
Diệp Ninh bị sắp xếp ở lại trong văn phòng Mục Văn Hạo chờ đợi, khoảng nửa tiếng sau Mục Văn Hạo đã quay về.
Nhìn vẻ mặt anh ta thì tâm trạng cũng khá tốt.
“Cô xem cái này đi.”
Không đợi Diệp Ninh nói chuyện, Mục Văn Hạo đã quăng một phần hợp đồng đến trước mặt cô.
Diệp Ninh có hơi khó hiểu, chờ xem xong nội dung hợp đồng rồi, cơ bắp trên mặt đều hơi run rẩy.
“Ông chủ Mục, hôm nay tôi chỉ là cứu nguy tạm thời mà thôi, thật sự không thể ở lại chỗ này ca hát trong thời gian dài được.”
Mục Văn Hạo cười cười, ý cười kia lạnh đến đáng sợ.
“Tôi biết cô còn phải làm việc ở đoàn văn công, cho nên bên trên viết rất rõ, mỗi tuần cô chỉ cần đến đây hát ba ngày là được.”
Khác với thái độ lạnh nhạt xa cách trước đó, hiện tại Mục Văn Hạo hoàn toàn bình tĩnh, chỉ là đang trần thuật sự thật này.
Diệp Ninh nhìn hợp đồng ở trước mặt, im lặng suốt mười giây.
Một tuần chỉ đến đây hát ba ngày, một tháng kiếm được số tiền còn nhiều hơn tiền lương một năm của cô ở đoàn văn công, hơn nữa số tiền này còn không bao gồm chi phí sáng tác ca khúc mới, đối phương thật sự đã đưa ra thành ý rất lớn rồi.
Đồng thời cô cũng ý thức được có lẽ Mục Văn Hạo cũng không phải đang giận dỗi với Đường Uyển Như mà là thật sự muốn bồi dưỡng một người khác ngoài Đường Uyển Như.
Mà người này vừa lúc lại là cô.
Mục Văn Hạo thấy cô vẫn không nhúc nhích, chỉ nói một câu: “Cô phải biết trở thành người của tôi rồi, sau này ở huyện thành này sẽ không còn ai dám đụng đến cô nữa.”
Hơi thở Diệp Ninh hơi khưng lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen tối của người đàn ông này.
Điểm đáng sợ của người đàn ông này chính là anh ta đã điều tra rõ ràng rành mạch mọi thông tin về cô từ lâu rồi.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-91.html.]
“Có thể kiếm tiền, được nổi tiếng, lại có chỗ dựa, xem ra tôi thật sự không có lý do gì để từ chối nữa rồi.”
Anh ta cũng sẽ không cho cô quyền từ chối.
Mục Văn Hạo hơi mỉm cười nói: “Cô là một người phụ nữ thông minh.”
Diệp Ninh vứt đi hết toàn bộ do dự, cầm lấy bút máy trên bàn làm việc, trực tiếp ký tên mình lên hợp đồng.
Mục Văn Hạo vô cùng hài lòng với phong cách làm việc của cô, nhìn thấy cái tên ngay ngắn trên hợp đồng, vẫn cứ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Diệp Ninh không biết quyết định ngày hôm nay của cô rốt cuộc là đúng hay sai, nếu không có sự lựa chọn, vậy thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Mấy ngày sau đó, buổi sáng Diệp Ninh đến đoàn văn công, tan ca lại chạy đến phòng ca múa.
Mục Văn Hạo cũng không lập tức sắp xếp cho cô lên sân khấu lần thứ hai ngay mà bắt đầu đặt may quần áo biểu diễn riêng theo đúng số đo của cô và đủ các loại dụng cụ biểu diễn.
Ba ngày sau, poster cực lớn của Diệp Tử được treo lên trước cửa phòng ca múa Hồng Hải, treo song song từ xa đối đầu với Đường Uyển Như.
Chẳng qua trong poster của Diệp Tử, gương mặt cô bị lụa tím bao phủ, chỉ lộ ra một đôi mắt quyến rũ động lòng người, càng thêm có vẻ vô cùng thần bí.
Mà danh tiếng của Diệp Tử cũng đã được lên men đến độ cao chưa từng có, mỗi đêm phòng ca múa gần như đều chật ních khách.
Người chưa từng nghe Diệp Tử hát đều đang chờ mong, không biết có phải sẽ xuất thần nhập hóa giống như trong lời đồn hay không. Mà người may mắn từng được nghe lại vô cùng chờ mong muốn được nghe lần thứ hai.
Cho dù thế nào thì hành động lần này của Mục Văn Hạo chắc chắn đã thành công, đến cả chuyện hợp tác giữa anh ta và Vương Hùng cũng đều vô cùng thuận lợi, nhanh chóng thống nhất được ý kiến chung.
Diệp Ninh là đương sự, mỗi ngày đều bận bận rộn rộn, đến cả thời gian tập thể dục cũng càng ngày càng ít, nhưng mà ở trong trạng thái bận rộn này, cô vẫn gầy đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.