Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-03-10 17:10:05
Lượt xem: 20

“Cô còn biết đánh trống hả?!”

Từ Minh Vũ trừng to mắt, gương mặt vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ anh ta, tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.

Diệp Ninh gật đầu nói: “Không tính là quá giỏi, nhưng mà ứng phó một chút chắc là vẫn còn được.”

Thật ra ngoại trừ dương cầm ra, cô còn học thêm bảy tám loại nhạc cụ khác nhau, trong đó có cả trống.

Nếu dựa theo suy nghĩ trước kia của cô, cô chắc chắn không muốn quá nổi bật, nhưng mà hôm nay sau khi gặp Mục Văn Hạo xong, cô đã thay đổi.

Chỉ khi cô chiếm được một vị trí nhỏ trong đoàn văn công, càng làm cho đoàn coi trọng cô thì Mục Văn Hạo mới có thể kiêng dè cô đôi phần.

Nếu nói Từ Minh Vũ không khiếp sự thì đó là giả, có thể tinh thông một loại nhạc cụ cũng đã rất ghê gớm rồi, không ngờ cô lại còn biết sử dụng nhạc cụ khác nữa!

“Thật tốt quá! Thật sự là tốt quá rồi! Diệp Ninh, cô thật sự là cơn mưa đúng lúc cho đội nhạc khí của chúng ta!”

Anh ta kích động đến mức lời khen ngợi cũng mang theo chút run rẩy.

Những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, hoàn toàn ngó lơ chuyện Diệp Ninh nói cô không giỏi lắm.

Không giỏi lắm mới là bình thường, chỉ cần có thể giải quyết tình hình ngày hôm nay là được rồi.

“Diệp Ninh, cô giỏi thật đó nha! Cô cứ yên tâm đi, chờ đến lúc tập luyện tất cả mấy người bọn tôi sẽ phối hợp với cô, cho dù có sai sót cũng không vấn đề gì.” Trịnh Thư Vân vừa nói vừa cười tươi rói.

TBC

Diệp Ninh không phát biểu gì thêm nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Được, đi!” Từ Minh Vũ lại khôi phục tự tin lại lần nữa.

Trong phòng luyện tập, tất cả các thành viên trong đội ca hát đều đang lười biếng ngồi.

“Tôi cảm thấy hôm nay dàn nhạc sẽ không đến đâu, bên chỗ bọn họ thiếu vài người, tay trống Tằng Hạo cũng đã xin nghỉ, tình hình như thế cho dù có đến cũng không có tác dụng gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-63.html.]

“Ai bảo bọn họ kiêu ngạo như thế chứ, bây giờ bị nghiệp quật rồi!”

Lý Kiến Hoa nghe các đội viên bàn tán xôn xao, cũng mới biết được tình hình bên phía đội nhạc khí.

Nếu đúng như những gì bọn họ nói thì buổi luyện tập ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị trì hoãn.

Nhưng mà xảy ra chuyện như thế này, trách nhiệm chắc chắn thuộc về Từ Minh Vũ.

“Mọi người bớt nói chuyện lại đi, cho dù đội nhạc khí không đến thì vẫn phải luyện tập.”

Làm đội trưởng, giữa anh ấy và Từ Minh Vũ cũng đang âm thầm tự đánh giá so bì lẫn nhau, nhưng loại đánh giá này là một loại cạnh tranh tích cực, tuyệt đối không muốn giữa hai đội xảy ra mâu thuẫn lớn gì.

“Đội trưởng, mọi người cũng chỉ là khó chịu vì chuyện ngày hôm qua mà thôi. Huống chi hôm nay đội nhạc khí chậm trễ thời gian luyện tập cũng là vì ngày hôm qua bọn họ quá đắc ý vênh váo.”

Vương Hinh Tuyết nói một cách đương nhiên, cô ta là người hát chính của đội ca hát, vẫn có chút địa vị ở trước mặt Lý Kiến Hoa.

Lý Kiến Hoa liếc nhìn cô ta.

Cái liếc nhìn này làm trong lòng Vương Hinh Tuyết ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.

“Hinh Tuyết, cô là người hát chính trong đội ca hát, cũng là linh hồn của đội. Tôi hi vọng cô có thể dẫn dắt cả đội ca hát càng ngày càng tốt hơn, đừng vì một ít chuyện nhỏ mà chậm trễ tương lai và sự phát triển của bản thân.” Sắc mặt Lý Kiến Hoa trở nên nghiêm túc, tuy rằng anh ấy không nói rõ nhưng cũng đang nhắc nhở.

Nếu Vương Hinh Tuyết chịu để tâm đến thì chắc chắn có thể hiểu được ý mà anh ấy muốn ám chỉ, nhưng cố tình hiện tại trong đầu óc của cô ta toàn nghĩ đến chuyện lát nữa phải chế giễu người của đội nhạc khí như thế nào.

“Đội trưởng, anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm thật tốt.”

Một câu trả lời vô cùng có lệ.

Lý Kiến Hoa hơn nhướng mày, nhưng mà không đợi anh ấy tiếp tục mở miệng nói gì, Từ Minh Vũ đã dẫn theo người của dàn nhạc đến.

“Đội trưởng Lý, ngại quá, chúng tôi đến chậm rồi, bây giờ có thể bắt đầu tập luyện.”

Giờ phút này, trên mặt Từ Minh Vũ đã không còn lộ ra chút khác thường nào.

Loading...