Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:36:16
Lượt xem: 15
“Diệp Ninh, đã lâu không gặp, cô còn nhớ tôi không?”
Người đàn ông cản đường Diệp Ninh hơn ba mươi tuổi, mặt toàn là mụn, khi cười trông vô cùng đáng khinh.
Hai mắt anh ta liên tục đảo tới đảo lui trên người Diệp Ninh.
Anh ta đã nghe đồn là lần này Diệp Ninh quay về đã gầy đi không ít, bây giờ gặp mới thấy đúng là thế thật.
Không đợi Diệp Ninh nói gì, Diệp Đống đã mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi trước.
“Tôn Nhị Khuê, anh có việc gì hả?”
Người này chính là tên lưu manh rảnh rỗi nổi tiếng trong thôn, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Tôn Nhị Khuê cười hắc hắc, lộ ra cái miệng đầy răng vàng khè.
“Diệp Đống, cậu ăn nói kiểu gì thế hả, sao mà có vẻ xa cách thế. Tốt xấu gì suýt chút nữa tôi cũng đã thành anh rể của cậu đó.”
Diệp Ninh nhíu mày, dường như nhớ ra gì đó.
Hình như trước kia cô đúng là từng đi coi mắt tên đàn ông đáng khinh này, nhưng mà cô đương nhiên là chướng mắt, lúc đó lập tức trở mặt với bà mối, lúc đó còn cãi nhau rất to. Sau này tuy rằng bọn họ vẫn ở cùng một thôn nhưng lại không bao giờ gặp nhau nữa.
Diệp Đống tức giận trừng to mắt: “Đừng có ăn nói nhảm nhí! Anh là con cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, chị của tôi không thèm vừa ý anh!”
Tôn Nhị Khuê bị mắng cũng không giận, hai mắt vẫn cứ nhìn về phía Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, tôi có việc muốn nói với cô.”
Anh ta hoàn toàn coi Diệp Đống như không khí.
Diệp Đống giận muốn chết, đứng cản trước người Diệp Ninh.
“Chị của tôi không rảnh nói chuyện với anh.”
Tôn Nhị Khuê thấy cậu định phá hư chuyện tốt của mình, lộ ra vẻ mặt hung dữ.
Lúc này Diệp Ninh đẩy tay Diệp Đống ra, mặt lạnh tanh nhìn về phía Tôn Nhị Khuê.
“Anh có chuyện gì?”
Tôn Nhị Khuê lập tức hưng phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-219.html.]
Diệp Đống còn muốn cản, lại bị Diệp Ninh dùng ánh mắt cản lại.
TBC
Tôn Nhị Khuê lấy lòng thò tay vào túi lấy một cái khăn tay ra, đặt trong lòng bàn tay mở ra đưa đến trước mặt Diệp Ninh.
Anh ta không chút hoang mang mở khăn tay ra, bên trong là một cái vòng bạc trông đã khá cũ.
“Anh có ý gì hả?”
Giọng của Diệp Ninh đã dần dần trở nên âm trầm.
Tôn Nhị Khuê nhìn cô với ánh mắt dâm dê: “Chỉ cần cô chịu ngủ với tôi vài hôm, cái vòng tay này sẽ là tiền tôi trả cho cô.”
Anh ta vừa mới nói dứt lời, bầu không khí giữa ba người lập tức đông cứng lại.
Diệp Đống tức giận trợn trừng to mắt, túm chặt lấy cổ áo của Tôn Nhị Khuê.
“Bà mẹ nó, mày nói cái gì? Lắp lại lần nữa tao nghe?!”
Tôn Nhị Khuê không ngờ Diệp Đống lại có phản ứng quá kích như thế, nhưng mà anh ta cũng không hề sợ cậu.
“Được rồi, hai chị em mấy người cũng đừng có giả bộ nữa. Hiện tại người toàn thôn đều biết Diệp Ninh ở bên ngoài làm loại chuyện này, cái vòng tay này của tôi làm bằng bạc, cũng coi như không ít rồi.”
Anh ta vốn dĩ còn cảm thấy Diệp Đống không đáng nhiều tiền như thế, nhưng mà mọi người đều cùng một thôn, anh ta chịu thiệt một chút cũng không có gì.
Dù sao tục ngữ nói rất đúng, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài!
Diệp Đống lập tức lộ ra vẻ mặt hung dữ, vung nắm tay lập tức đánh, hơn nữa còn dùng hết toàn bộ sức lực.
Tôn Nhị Khuê không ngờ rằng cậu nói chuyện không hợp là lập tức đánh nhau như thế, hai người trực tiếp nhào vào đánh lộn.
Mặt Diệp Ninh vô cùng âm u, so với Diệp Đống bùng nổ lửa giận thì cô lại càng để ý những lời Tôn Nhị Khuê vừa mới nói hơn.
Nhìn hai người đang đánh giáp lá cà, cô vốn định đi lên giúp đỡ, nhưng lại phát hiện Tôn Nhị Khuê cao lớn thô kệch không phải là đối thủ của Diệp Đống.
Tuy rằng Diệp Đống gầy, nhưng lại nhanh nhẹn trơn trượt như cá chạch, cậu đánh Tôn Nhị Khuê bá cái, Tôn Nhị Khuê mới đánh lại cậu được một cái.
Cuối cùng anh ta còn bị Diệp Đống đá ngã xuống đất, leo lên người anh ta đánh đến mức kêu la oai oái.
“Diệp Đống! Đừng, đừng đánh nữa, nếu cậu cảm thấy tiền ít thì tôi trả thêm là được...”
Tôn Nhị Khuê không hề ý thức được anh ta sai ở chỗ nào.